Việc Tống Dĩ Đàn muốn tạm nghỉ học kỳ thực là lừa gạt cha mẹ, ông bà ngoại và cả anh trai, một chữ cũng chưa từng hé ra. Hôm sau, anh trai cô lại đưa vị hôn thê tương lai cùng đến nhà họ Tống, sau đó thu dọn quần áo và đồ dùng của cô, đầy hai cái vali lớn.
Mẹ Tống nhìn con trai đẩy vali từ trong phòng con gái ra, hơi nhíu mày, liếc nhìn chồng đang im lặng, rồi lại thở dài quay sang con trai: “Khai giảng còn chưa đến, không cần phải đi sớm vậy đâu.”
Tống Dĩ Thừa nhìn mái tóc mẹ đã điểm bạc, rốt cuộc nhịn không được nói mấy câu nghe đau lòng: “Bằng không thì ở nhà làm gì, nhìn phòng bị lục lọi, đồ thích bị phá hư, cầm cái giải nhì còn không được chúc mừng, lại nhận về toàn những lời chửi rủa làm người ta thấy nhục.”
Tuệ Tuệ đứng bên kéo áo bạn trai, ra hiệu anh đừng nói khó nghe như vậy, dù sao cũng là mẹ ruột mình.
Mẹ Tống không phải không thương con, nhưng tính cách bà là vậy, hơn nữa chồng lại mạnh mẽ, nên bà lại càng yếu đuối hơn. Bị con trai nói như thế, bà cũng không tức giận, chỉ thấy sao một nhà hòa thuận mà lại khó đến thế.
Mẹ Tống im lặng, ba Tống thì tiện tay nhặt ly trà trên bàn ném xuống dưới chân Tống Dĩ Thừa: “Nhà này chưa đến lượt mày lên tiếng! Mày bảo con nha đầu chết tiệt kia quay về cho tao! Nói nó mấy câu mà cũng chịu không nổi, còn định bỏ đi? Cầm cái giải nhì mà không biết tự tỉnh táo lại luyện tập trong phòng đi, ngày ngày cứ ra ngoài, tâm còn loạn hơn ngựa hoang!”
Tuệ Tuệ siết tay bạn trai, liên tục lắc đầu ra hiệu. Nhiệm vụ hôm nay là lấy đồ của Đàn Đàn, không phải tới để cãi nhau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play