Một tràng âm thanh bùm bùm vang lên, tất cả sách vở và dụng cụ trên bàn đều bị hất đổ xuống đất. Nhưng dường như vẫn chưa đủ để hả giận, người đàn ông tức đến mức muốn phun máu kia còn tiện tay túm lấy một cây nhạc cụ bên cạnh ném mạnh vào tường, ném đến mức cây guitar đứt dây, thân đàn cũng nứt toác, rách nát.
Trong phòng, Tống Dĩ Đàn đứng im lặng, cụp mắt, mặc kệ người đàn ông mà cô phải gọi là cha kia phát tiết điên cuồng.
Đập đàn xong vẫn chưa hả giận, ông ta còn muốn xé nát mấy quyển sách giải trí trên mặt đất mà ông ta chướng mắt, sau đó túm cả đống giấy vụn trong tay ném thẳng vào người cô: “Mày chính là vì suốt ngày xem mấy thứ rác rưởi này nên mới chẳng chịu luyện vũ đạo cho tử tế! Đến một cuộc thi nhỏ cũng chỉ lấy được hạng nhì, với cái bản lĩnh như mày thì sau này còn có tương lai gì? Còn mơ mộng làm thủ khoa? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Mẹ Tống ở bên cạnh khuyên nhủ: “Đàn Đàn hôm đó là đúng dịp nghỉ lễ nên không được khỏe, thành tích mới không như mong muốn, hạng nhì là đã rất giỏi rồi”
Chưa đợi mẹ Tống nói xong, ba Tống đã nổi giận gầm lên: “Tốt cái gì mà tốt! Hạng nhì cũng đáng để tự hào à? Mày đi hỏi xem ngoài kia có ai biết người hạng nhì là ai không? Mày đến trường hỏi thử mà xem, hỏi học sinh giỏi nhất năm là ai, ai mà chẳng biết? Nhưng hỏi đứa xếp hạng nhì là ai, có mấy ai trả lời được? Con gái của Tống Hạc Minh tao không được phép xếp hạng nhì! Đừng có mà đổ tại nghỉ lễ! Mày nhìn mấy đứa có thể lên làm thủ khoa xem, đứa nào mà chẳng phải lội máu bò lên? Chỉ vì một cái kỳ nghỉ mà mày đã phát huy kém như vậy, tao thấy cả đời này mày cũng chỉ có cái tiền đồ cỡ đó thôi! Sau này ra ngoài đừng có nhận tao là ba, tao không có đứa con gái vô dụng như mày!”
Loại lời này có lẽ ở nhà họ Tống đã được nói đi nói lại nhiều lần, mẹ Tống nghe xong cũng không lộ vẻ gì quá ngạc nhiên, chỉ hơi cau mày, liếc chồng một cái rồi nhẹ nhàng vỗ vai con gái:“Đàn Đàn, xin lỗi ba đi, nói là sau này con nhất định sẽ cố gắng hơn nữa.”
Tống Dĩ Đàn đang im lặng lúc này mới mở mắt, quay đầu nhìn mẹ, lại quay sang nhìn người ba đang nổi cơn điên trước mặt, rồi mỉm cười: “Xin lỗi? Mẹ lúc nào cũng đứng về phía ông ta như thế, con không phải con gái của mẹ sao? Mẹ đã bao giờ đứng về phía con, dù chỉ một lần chưa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play