Bóng quỷ chỉ hiện lên trong bóng tối, Thôi Văn Hạo đưa tay mò công tắc ở đầu giường, bật đèn phòng lên, bóng quỷ kia cũng lập tức biến mất trong nháy mắt ánh đèn sáng lên.
Thôi Văn Hạo nhìn Thôi Văn Bân đang nằm dưới đất, đầy mặt nghi hoặc: “Anh làm gì vậy? Cái giường lớn thế để dành hơn nửa chỗ cho anh, còn có thể ngã xuống được à?”
Cổ họng Thôi Văn Bân như bị thứ gì đó bóp chặt, hoảng sợ đến cực độ khiến anh ta không phát ra nổi một chút âm thanh nào. Triệu Ngọc Hồng bị đánh thức, mở mắt ra, thấy con trai đang nằm dưới đất thì hoảng hốt chạy tới:“Văn Bân, con sao lại nằm dưới đất thế này?”
Ngay khoảnh khắc bị mẹ chạm vào, Thôi Văn Bân như được người ta giải huyệt định thân, tay chân luống cuống, hoảng loạn rút lui về sau, đến khi lưng dán chặt vào tường, còn đang túm chặt lấy tay mẹ, lúc này mới phát ra được tiếng run rẩy:
“Con thấy rồi! Con thấy nó! Nó quay lại rồi!”
Thôi Văn Hạo nhíu mày: “Ai cơ? Anh thấy ai?”
Động tĩnh lớn như vậy lại còn bật đèn, mấy người ngủ say cũng bị đánh thức. Thôi Dũng ngồi dậy, bị ánh sáng chói nên nheo mắt nhìn về phía vợ con trong nhà, mặt đầy bực bội vì bị làm phiền: “Nửa đêm nửa hôm không ngủ, mấy người làm cái gì vậy hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT