Thích thì sao không thấy hắn vui vẻ chút nào?
Giang Dữ Miên biết lần này mình đã thất bại, nhưng y không nản lòng. Y tiếp tục dẫn Bùi Minh đi về phía trước, mỗi khi gặp thứ gì mà trẻ con có thể thích y đều hỏi một chút.
Ăn uống vui chơi không khơi gợi được hứng thú của Bùi Minh, vậy còn cung tên, vũ khí thì sao.
Thành trấn gần Tuyết Sơn có khí hậu lạnh giá, dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh. Rất nhiều trẻ em từ nhỏ đã học cưỡi ngựa bắn cung hoặc các công phu vũ khí khác. Đây vừa là kỹ năng phòng thân, lại vừa có thể cưỡi ngựa đi săn.
Cửa hàng vũ khí có không ít những món vũ khí nhỏ, rõ ràng là dành cho trẻ con.
Giang Dữ Miên bước vào, cầm lấy một chiếc cung tên nhìn ngắm. Y quay đầu hỏi: “Muốn cái này không?”
Ngoài đồ chơi làm bằng đường trên tay, trong túi Càn Khôn bên hông của Bùi Minh còn có những món mứt và đồ ăn vặt khác. Hắn vừa đi vừa mua. Hắn cảm thấy Giang Dữ Miên muốn làm gì đó, nhưng cụ thể thì chưa rõ. Đành phải như trước mà gật đầu.
Giang Dữ Miên mua cung tên.
Khi đưa cho Bùi Minh, y không nhịn được lại lần nữa hỏi: “Có thích không?”
Bùi Minh đưa ra câu trả lời giống hệt lần trước, nói thích, biểu cảm vẫn không thay đổi.
Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã chịu quá nhiều khổ, có lẽ là có chướng ngại tâm lý, Giang Dữ Miên có thể hiểu được.
Thanh Xuyên Trấn náo nhiệt nhất chính là con phố này, những nơi khác có thể đi hoặc không đi, y dẫn Bùi Minh đi lại theo hướng đó.
Trong con hẻm đầu đường có trẻ con đang chơi đùa, mấy bé trai đang "đánh trận", còn mấy bé gái nhỏ tuổi hơn thì ngoan ngoãn ngồi ở đầu ngõ phơi nắng, cùng nhau học tết tóc.
Nghe thấy tiếng trẻ con cười, Giang Dữ Miên nhìn sang.
Nếu trực tiếp nói với Bùi Minh, bắt hắn cười, y luôn cảm thấy như đang cưỡng ép một đứa trẻ. Vì vậy y vẫn luôn không nói thẳng ra, nghĩ rằng Bùi Minh vui vẻ thì tự nhiên sẽ có cảm xúc dao động.
Nhưng cách này xem chừng không hiệu quả.
Y đổi phương thức, ý đồ muốn ám chỉ Bùi Minh, thấp giọng nói: “Ngươi muốn cùng bọn chúng chơi không? Bọn chúng cười vui vẻ lắm.”
Bùi Minh vẫn luôn trả lời theo lời y nói thì giờ lại lắc đầu không nói, thái độ rõ ràng là không muốn chơi cùng những đứa trẻ khác.
Giang Dữ Miên đành từ bỏ. Hôm nay đến đây là kết thúc, thúc ép quá mức có khả năng sẽ gây phản tác dụng. Hơn nữa, để một đứa trẻ đã trải qua nhiều chuyện như vậy thay đổi tâm thái và cảm xúc hiển nhiên là chuyện không thể vội vàng.
Khi rời đi, Bùi Minh quay đầu nhìn lại.
Cười.
Sau khi vào Thanh Xuyên Trấn, những gì có thể khiến Giang Dữ Miên chú ý phần lớn đều là những đứa trẻ cười đùa.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra.
Nhưng chính Giang Dữ Miên cũng không cười, y bình tĩnh thanh lãnh, lại sinh ra quá đỗi đẹp đẽ, một thân bạch y thanh tú thoát tục, căn bản không phải người chốn phàm trần này.
Nơi không người ngoài trấn, Vân Chu bay vút lên trời.
Sau khi trở lại Vân Già Phong, Bùi Minh về phòng tu luyện. Giang Dữ Miên ngồi dưới tàng cây nghĩ đến những chuyện thất bại hôm nay, không khỏi khẽ nhíu mày thầm thở dài. Trên gương mặt vốn thanh lãnh xa cách của y giờ có nét u sầu, lại thêm vài phần hơi thở phàm tục.
Đáng tiếc không ai thấy được.
Thấm thoát đã hơn một tháng trôi qua. Không chỉ Bùi Minh, Giang Dữ Miên cũng ngày càng quen thuộc với Tuyết Sơn Phái.
Khác với những nơi khác, Vân Già Phong tĩnh lặng hơn rất nhiều. Kiếp trước y thường xuyên tịnh dưỡng trong phòng bệnh cũng đã quen với sự yên tĩnh như vậy.
Một con bạch hạc rất lớn đáp xuống ngoài sân. Bùi Minh làm lễ, nói: “Sư tôn, con đi trước.”
Giang Dữ Miên nhìn theo hắn rời đi. So với hơn một tháng trước, Bùi Minh đã tăng cân một chút. Y đã đi xem ở thiện đường, thức ăn cung cấp cho các tiểu đệ tử chưa tích cốc vẫn khá tốt. Nhưng y nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định cho Bùi Minh ăn riêng, mỗi tháng hai viên trung phẩm linh thạch đều trích từ lương tháng của y. Điều này đối với một Kim Đan trưởng lão mà nói chỉ là chuyện bình thường.
Những đệ tử có thể vào môn phái đều là người có tư chất tu hành, phân ra thiên phú cao và không cao. Người thiên phú cao hơn phân nửa sẽ được các trưởng lão thu làm đồ đệ. Còn như y, chưa từng trắc nghiệm tư chất đã trực tiếp đưa Bùi Minh về làm đệ tử đích truyền thì hiếm có vô cùng.
Nhưng vai chính tự nhiên là khác biệt, Bùi Minh có thiên phú rất cao, việc được thu làm đệ tử đích truyền cũng vì thế mà vô cùng thuận lợi. Mỗi tháng hắn có thể nhận lương tháng, tốt hơn bình thường không chỉ gấp đôi, chỉ là linh thạch chỉ có một viên trung phẩm, dù sao hắn còn chưa có bất kỳ công lao nào.
Trợ cấp cho đồ đệ trong mắt Giang Dữ Miên là việc nên làm. Tuổi còn nhỏ lại quá gầy, phát triển cơ thể mới là quan trọng.
Bùi Minh vừa đi, y cầm sách ngồi ở bên cửa sổ lật xem.
Lúc trước khi tìm sách pháp thuật cho Bùi Minh, Giang Dữ Miên vốn định dạy từng bước một. Không ngờ Bùi Minh không đợi y dạy đến phần sau mà tự mình nghiền ngẫm, gặp chữ không biết liền đến hỏi y.
Tám tuổi mà có thể nhận biết nhiều chữ như vậy đã rất giỏi rồi, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, luôn có những điều không hiểu.
Lần đầu tiên bị hỏi, bởi vì phần sau y chưa kịp xem, chữ lại phức tạp, y tốn một chút thời gian mới lục lọi trong ký ức tìm ra cách đọc.
Ban đầu, ký ức kiếp trước và ký ức của nguyên chủ lẫn lộn vào nhau, tiềm thức khiến y không tránh khỏi việc coi trọng kiếp trước hơn. Cho dù linh hồn và thân thể nguyên chủ không có phản ứng bài xích nhưng rốt cuộc vẫn có cảm giác xa cách với thế giới này, không thể hoàn toàn dung nhập trong thời gian ngắn. Do đó khi nhìn thấy chữ phức tạp, y cần phản ứng một chút mới có thể nhớ ra cách đọc.
Để tránh tình huống lần đầu tái diễn, y đã xem qua từng quyển sách trên kệ. Không vì mục đích gì khác mà chỉ để biết chữ, tốt xấu gì khi Bùi Minh hỏi y cũng có thể trả lời được.
Mây mù mênh mông từ Vân Già Phong thổi qua.
Con bạch hạc lớn bay xa dần rồi đáp xuống, đúng lúc dừng trước cửa Thiện Đường. Trên lưng nó có ba đứa trẻ, đều được đón dọc đường, tuổi tác đều dưới mười. Bùi Minh là người đầu tiên nhảy xuống, tự mình đi vào Thiện Đường.
Hắn xưa nay vẫn luôn như vậy.
Thiện Đường không ít người. Tiểu đệ tử ăn xong phải đi học khóa sớm, những đệ tử lớn hơn còn có nhiệm vụ phải làm.
Hắn không cần lấy chén đồ ăn lạnh, sau khi ngồi xuống bên cửa sổ liền có người bưng đồ ăn tới, rõ ràng là đãi ngộ khác biệt so với các đệ tử khác.
Ngày tháng dường như tốt đẹp hơn, tất cả những điều này đều do Giang Dữ Miên, cũng chính là sư tôn của hắn mang lại cho hắn.
Cháo gạo linh thơm lừng, mềm mại làm cả cơ thể ấm lên vài phần. Đồ ăn vào bụng mới là thật nhất, điều này khiến hắn cảm thấy vững tâm.
Cơm còn chưa ăn xong, vừa nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Quân Dạng đang ăn cơm cùng những cô bé khác. Vừa thấy hắn nhìn sang, nàng liền nở một nụ cười, gọi: “Tiểu sư đệ.”
Hắn chần chừ một chút, cuối cùng gật đầu đáp lại, sau đó dời ánh mắt đi.
Quân Dạng xưa nay tính tình vốn tốt, đối mặt với sự đáp lại lãnh đạm như vậy hoàn toàn không bực bội. Mặc dù Bùi Minh không gọi nàng là sư tỷ, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy tiểu sư đệ đã khá hơn nhiều so với trước. Giang Dữ Miên sớm đã nói với nàng rằng Bùi Minh vì chịu nhiều khổ nên tính tình mới biến thành như vậy, không phải cố ý không để ý tới nàng.
Ở Bàn Thạch Lĩnh khi nàng gặp qua Bùi Minh quần áo tả tơi, tự nhiên biết điều này là thật.
Ăn uống xong xuôi, trong chén không còn sót lại chút gì, Bùi Minh theo dòng người ra khỏi thiện đường.
Khóa sớm ở thiên điện của Đệ tử đường, chỗ này có thể chứa mấy trăm người. Lúc này người vẫn chưa đông lắm, hắn tìm một chỗ trống tùy tiện ngồi xuống, từ túi Càn Khôn lấy sách đặt lên bàn đọc.
Không lâu sau ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào. Chỉ nghe tiếng là biết mấy ai rồi, hắn vẫn tự mình đọc sách, coi như không nghe thấy gì.
Không đi tìm phiền phức, cũng không có nghĩa là phiền phức sẽ không tự tìm đến cửa.
Tư Đồ Hoằng Nguyên năm nay mới chín tuổi. Cha nhóc và Giang Dữ Miên đều là Kim Đan trưởng lão. Vợ chồng Tư Đồ Kích cưng chiều con một khác thường, dẫn đến nhóc tuy tuổi nhỏ nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, thường dẫn mấy đứa đệ tử trạc tuổi vui đùa ầm ĩ, và cũng hay gây chuyện.
Thiên phú nhóc nó lại cao, vì thế trong số bạn cùng lứa tuổi nhóc gần như là một tiểu bá vương, không thiếu việc kéo bè kéo cánh, ức hiếp người khác.
Bùi Minh đang ôn tập nội dung đã xem hôm qua. Vài chữ hắn không biết, vẫn là phải đi hỏi sư tôn mới biết được.
Bỗng nhiên một đạo thuật pháp đánh úp tới, ý đồ cướp đi quyển sách trên bàn. Mặt mày hắn chợt tối sầm, giơ tay vỗ một cái liền ấn sách về chỗ cũ, không cho đối phương thực hiện được. Tốc độ không thể nói là không nhanh.
"Không hổ là đồ đệ của Giang trưởng lão." Tư Đồ Hoằng Nguyên ra vẻ già dặn, tiến lên cười nói: “Chuyện hôm trước ta nói với ngươi, suy xét thế nào rồi? Làm thủ hạ của ta tuyệt đối không ai dám ức hiếp ngươi.”
Nhóc làm đại ca quen rồi, luôn có một đám người đi theo phía sau, ra oai ra dáng. Lúc này lại đến thêm một Bùi Minh. Theo ý nhóc, Bùi Minh tự nhiên cũng nên nhận hắn làm đại ca. Chỉ là người này quá ngốc quá đơ, ngày thường ngay cả nói cũng không nói được mấy câu, làm nhóc cảm thấy thật sự quá mức cuồng vọng. Nếu không phải muốn nhận một tên tiểu đệ để trêu chọc tìm vui, nhóc đã sớm nhìn Bùi Minh không vừa mắt rồi.
"Không cần." Bùi Minh lãnh đạm liếc nhóc một cái, không hề hứng thú với chuyện này.
"Ngươi!" Tư Đồ Hoằng Nguyên tức giận đập bàn. Thấy Bùi Minh còn muốn đọc sách, nhóc duỗi tay định cướp đi.
Bùi Minh tránh đi, nhưng ngay sau đó một đạo pháp thuật liền ập tới, là Nghênh Phong Hỏa Thuật. "Đằng" một tiếng, ngọn lửa cháy bùng ngay trước mặt hắn. Nếu không phải nhanh chóng lùi vài bước thì ngọn lửa đã có thể táp vào mặt hắn rồi.
Linh lực trong tay hắn xuất hiện, đồng thời cũng dùng Nghênh Phong Hỏa để đấu với pháp thuật của Tư Đồ Hoằng Nguyên.
Từ trước đến nay chưa từng chịu thua trong tay bạn đồng lứa, khi nhận thấy hỏa thuật của mình bị áp chế, Tư Đồ Hoằng Nguyên không còn xem thường nữa. Nhóc dồn đủ một cỗ khí thế muốn phân cao thấp với Bùi Minh.
Hai người bọn họ đấu pháp đã thu hút đám tiểu đệ tử vây xem. Ngô Lân và Đậu Hãn Thừa phía sau Tư Đồ Hoằng Nguyên la hét ầm ĩ, hết sức cổ vũ nhóc phải cho Bùi Minh một bài học, tên này thật sự quá ngông cuồng, cần phải dạy dỗ thật kỹ.
Khi hỏa thuật bắt đầu bất lợi, sắc mặt Tư Đồ Hoằng Nguyên dần trở nên khó coi.
"Tư Đồ Hoằng Nguyên, ngươi dám ức hiếp tiểu sư đệ của ta!" Quân Dạng vừa bước vào đã thấy cảnh tượng này. Bùi Minh ngày thường ít nói, cũng chẳng có xung đột với ai, không cần nghĩ cũng biết Bùi Minh đang bị ức hiếp.
Nàng rất ghét Tư Đồ Hoằng Nguyên, nỗi đau khi bị nhóc giật tóc vẫn còn nhớ rõ. Nhưng nàng cũng biết mình đánh không lại Tư Đồ Hoằng Nguyên, vì thế liền gào lên, nói sẽ đi gọi Kim trưởng lão, nói cho ông Tư Đồ Hoằng Nguyên lại ức hiếp người.
Vừa nghe đến tên trưởng lão phụ trách răn dạy, Tư Đồ Hoằng Nguyên liền trừng mắt nhìn Quân Dạng một cái, trong miệng châm chọc nói: “Đồ đàn bà, chỉ giỏi làm những chuyện đặt điều thị phi này.”
Lời tuy nói vậy, nhóc lại chuyển lời, nói: “Nếu không phải Kim trưởng lão, hôm nay định cho ngươi biết tay.”
Nhóc thu thế, đồng thời cũng đang đề phòng Bùi Minh. Phát hiện đối phương cũng dừng tay, hắn hừ lạnh một tiếng rồi định rời đi. Bề ngoài thì có vẻ là sợ trưởng lão răn dạy, nhưng chỉ có chính nhóc biết, Nghênh Phong Hỏa của nhóc tu luyện chưa tới nơi, ngay cả Bùi Minh, kẻ nửa đường mới nhập môn nhóc còn không đánh lại. Nếu để thua trước mặt nhiều người như vậy, chẳng phải sẽ mất mặt sao? Nhóc liền theo lời Quân Dạng mà tự tìm cho mình một cái cớ.
Trước khi rời khỏi chỗ Bùi Minh, để vãn hồi chút thể diện, nhóc thấp giọng khiêu chiến: “Trưa nay, gặp nhau ở sườn dốc Lạc Hà phía sau núi, ta sẽ cùng ngươi quyết một trận cao thấp.”
Thế nhưng Bùi Minh cũng không tiếp lời, coi nhóc như không tồn tại. Nhóc tự cảm thấy lại lần nữa bị sỉ nhục, giận dữ qua đi liền lộ ra một nụ cười độc địa, nói: “Giang trưởng lão chính là một trong những Kim Đan trưởng lão của phái ta, thực lực cái thế tuyệt luân, không ngờ lại nhận một tên đồ đệ phế vật.”
Bùi Minh đột nhiên ngước mắt, lạnh lùng nói: “Sườn dốc Lạc Hà gặp.”