Mình định để là 'sống lại', nhưng nghĩ là mọi người đọc tiểu thuyết lâu hẳn đã hiểu 'trọng sinh' là gì rồi nên mình để nguyên.

Hai người này nói chuyện đều ép giọng rất thấp nên những người khác không nghe thấy.

Thiên điện ngày càng đông người. Đại đệ tử phụ trách quản lý cũng đã đến, thấy không khí có vẻ không ổn liền bắt một tiểu đệ tử hỏi. Khi biết Tư Đồ Hoằng Nguyên lại gây sự với người khác, y không khỏi nhíu mày. Nhưng hiện tại trò hề đã ổn định, trưởng lão giảng bài cũng đã tới, không tiện làm xáo trộn buổi học sáng.

Tranh thủ lúc chưa chính thức giảng bài, Quân Dạng lại hỏi: “Sư đệ, vừa nãy Tư Đồ Hoằng Nguyên nói gì với đệ vậy? Đừng sợ, lát nữa đệ nói cho sư thúc là được.”

Nàng thấy Bùi Minh và Tư Đồ Hoằng Nguyên nói chuyện vài câu, nghĩ bụng cũng biết Tư Đồ Hoằng Nguyên không thể nói được mấy lời hay ho, không phải uy hiếp thì cũng là mắng chửi, điều này khiến nàng có chút lo lắng.

Bùi Minh lắc đầu, nói: “Không có gì.”

Vẻ mặt hắn thực sự không thể hiện sự sợ hãi hay lo lắng nào sau khi bị uy hiếp. Thấy hắn bình tĩnh như vậy, Quân Dạng không thể không tin vài phần. Trưởng lão giảng bài đã ngồi xuống phía trước, mọi người ngừng nói chuyện, thiên điện trở nên yên tĩnh.

Bùi Minh nhìn trưởng lão trên đài, lắng nghe kỹ lưỡng, nhưng tâm trí hắn lại quay về với những lời Tư Đồ Hoằng Nguyên đã nói.

Lời khiêu khích đối với hắn chẳng qua chỉ là gió thoảng bên tai, nghe xong rồi cũng tan biến. Lời khó nghe hơn hắn cũng đã chịu đựng qua, vài câu này há có thể làm hắn đau đớn. Nhưng Tư Đồ Hoằng Nguyên không nên nhắc đến sư tôn.

Sư tôn đối với hắn cực kỳ tốt, tuyệt đối không thể làm hoen ố danh tiếng của sư tôn, khiến người khác cho rằng y thu một đồ đệ yếu đuối vô dụng.

Sườn núi Lạc Hà.

Bùi Minh còn chưa đến, Tư Đồ Hoằng Nguyên cùng hai người đi cùng nhóc đã đáp xuống từ lưng kim linh diều hâu.

"Lão đại, lát nữa nhớ thu thập Bùi Minh một trận ra trò nhé." Ngô Lân nhỏ tuổi nhất, nhưng theo Tư Đồ Hoằng Nguyên diễu võ dương oai quen rồi, tính tình cũng chẳng nhỏ. Sư phụ nó cũng là một Kim Đan trưởng lão, dù không có chức vị cao như Tư Đồ Kích nhưng thân phận địa vị cũng không thấp.

"Thế lỡ nó mách sư phụ thì sao?" Đậu Hãn Thừa là lớn nhất, nghĩ ngợi nhiều hơn một chút. Sư phụ hắn tuy không phải Kim Đan trưởng lão, nhưng sư tổ lại là Kim Đan trưởng lão, đối với đứa đồ tôn như hắn cũng rất coi trọng, có thể nói là được sủng ái. Do đó, quan hệ giữa ba người họ thân thiết hơn so với những người khác.

"Sợ gì." Giọng Tư Đồ Hoằng Nguyên có chút không vui. Nhóc nhớ lại chuyện trận Nghênh Phong Hỏa suýt thua ban sáng, lời của Đậu Hãn Thừa không khỏi làm nhóc càng thêm bực bội. Sư phụ của Bùi Minh là Kim Đan trưởng lão, cha nhóc cũng vậy, điểm này chẳng kém cạnh ai, sao nhóc phải lo lắng băn khoăn, tự làm mất uy phong đội mình?

Con kim linh diều hâu nhìn chằm chằm con bạch hạc đang bay đến từ xa, bản năng tấn công trời sinh khiến nó trở nên cảnh giác, nhưng sự thuần hóa đã áp chế bản năng đó.

"Đến rồi." Ngô Lân nhìn con bạch hạc rồi quay lại nhìn Tư Đồ Hoằng Nguyên.

Tư Đồ Hoằng Nguyên nhìn quanh, nói: “Vậy thế này, chúng ta dẫn hắn đi Tây Nhai, thừa lúc hắn chưa chuẩn bị mà đánh, thế nào?”

Tây Nhai.

Ngô Lân theo tầm mắt nhóc nhìn qua, nghĩ đến điều gì đó rồi vỗ tay cười: “Được, cứ thế mà làm, đảm bảo hôm nay hắn phải nếm mùi đau khổ.”

Chỉ có Đậu Hãn Thừa còn do dự, mở miệng nói: “Nếu hắn bị Huyết Âm Mạn cuốn lấy không thoát ra được thì sao?”

Tư Đồ Hoằng Nguyên chẳng thèm để ý, nói: “Một tên đệ tử đích truyền trên người chẳng lẽ không có vài món hộ thân ư? Hơn nữa, ngày xuân chưa tới, Huyết Âm Mạn phần lớn co rút vào dưới lòng đất, những cành lá nhỏ trên mặt đất chỉ có thể khiến hắn da tróc thịt bong, chịu chút đau đớn thôi.”

Nhóc đã quyết định chủ ý, nhất định phải làm Bùi Minh nếm mùi đau khổ mới hả giận.

Nghe vậy, Đậu Hãn Thừa cũng cảm thấy có đạo lý, liền không phản đối nữa.

Hắn cũng là kẻ vô pháp vô thiên quen rồi, chỉ là lần trước ba người bọn chúng gây họa, Tư Đồ Hoằng Nguyên có cha mẹ cưng chiều nên chẳng chịu chút trách phạt nào, còn hắn thì bị sư phụ quất mấy roi đau điếng, vừa mới lành lặn không lâu. Bởi vậy hắn có chút khôn ra, sợ lại gặp phải tai họa mà bị phạt nên mới có những băn khoăn này.

Bùi Minh đáp xuống đất, ngước mắt nhìn về phía ba người đối diện.

Tu sĩ và phàm nhân khác nhau, ngay cả những đứa trẻ tám chín tuổi đánh nhau cũng đủ để tạo ra chút động tĩnh lớn. Lửa và nước luân phiên xuất hiện, càng có pháp bảo mang theo sấm chớp mưa bão bổ tới. Bùi Minh chịu chút đau khổ, học phục trên người có vài mảng cháy đen, còn tóc của Tư Đồ Hoằng Nguyên bị lửa táp. Nếu không phải nhóc dùng pháp bảo thì cũng sẽ không chiếm được nhiều lợi thế như vậy.

Con dốc Lạc Hà hai bên đều là vách đá dựng đứng. Bốn người họ vốn đã ở khá gần phía tây, nhưng Tư Đồ Hoằng Nguyên lại cố ý kéo, từng bước di chuyển về phía đó.

Lại là một luồng lửa bùng cháy dữ dội, thêm gió thổi tới khiến thế hỏa càng thêm không thể ngăn cản. Ngọn lửa mãnh liệt đến mức Tư Đồ Hoằng Nguyên chỉ cảm thấy trước mặt nóng rát vô cùng, ngay cả da mặt cũng căng cứng vài phần. Nhóc vội vàng lùi lại phía sau.

Lại một lần nữa chịu thiệt vì Nghênh Phong Hoả. Trong mắt hắn, Bùi Minh rõ ràng là cố ý, biết mình không thể chống lại Nghênh Phong Hoả liền cố tình dùng chiêu này để làm nhục nhóc. Trong lòng nhóc liền dâng lên một trận tức giận, đưa mắt ra hiệu cho Ngô Lân và Đậu Hãn Thừa bên cạnh.

Bùi Minh cũng thấy được vẻ mặt nhóc, lập tức cảm thấy không ổn. Nhưng y tu hành thời gian ngắn ngủi, vào Tuyết Sơn Phái chưa đầy một tháng, một chọi ba chung quy vẫn là yếu thế. Y bị hai luồng chưởng phong từ phía sau đánh úp, rơi xuống vách đá phía tây.

May mà vách đá phía tây không quá cao, tu sĩ lại có thân thể cường tráng hơn trẻ con phàm nhân. Y ngã xuống, ngã đến thất điên bát đảo nhưng cũng không bị thương đến tính mạng.

Trên đỉnh núi truyền đến một tràng tiếng cười, ba người kia ở trên cao chế nhạo sự chật vật của y.

Thị lực Tư Đồ Hoằng Nguyên không tồi, nhìn thấy thứ gì đó giống như cành cây khô héo bên cạnh Bùi Minh từ từ động đậy liền cười nói: “Dám đấu với tiểu gia, cứ ở dưới mà suy nghĩ cho kỹ đi.”

Nói xong, ba người liền cưỡi Kim Linh Diều Hâu nghênh ngang rời đi, thậm chí còn dùng diều hâu đuổi đi con hạc trắng đang chờ đợi.

Bùi Minh vừa đến đã phát hiện không ổn. Đáy vực tràn ngập âm khí, hân nhận thấy cành cây khô héo kia như có sinh mệnh đang cử động. Trong lòng hắn cảnh giác không thôi, đặc biệt là khi cành cây vừa lúc di chuyển về phía này hắn liền lùi lại vài bước, muốn tránh khỏi loại yêu thực không rõ tên này.

Hắn nhập môn thời gian quá ngắn, ngày thường trừ Vân Già Phong thì cũng ở Đệ Tử Đường nên không hiểu biết nhiều về Tuyết Sơn Phái. Tuyết Sơn Phái chiếm diện tích rất lớn, bao gồm nhiều ngọn núi hùng vĩ, vô số đỉnh núi và nhánh núi. Những nơi không có người ở tự nhiên tụ tập nhiều độc trùng dị thú.

Hắn chỉ biết không thể đi vào cấm địa và vài nơi giam giữ phạm nhân. Thậm chí sườn núi Lạc Hà nếu không phải hạc trắng dẫn hắn bay tới thì hắn còn không biết đường. Vì vậy, dưới đáy vực có gì hắn thực sự không biết.

Thế nhưng, chỉ một bước lùi này hắn đã phát hiện phía sau có nhiều cành khô hơn.

Cổ chân đột nhiên bị cuốn lấy. Học phục tuy cũng là pháp y nhưng ngoài giữ ấm ra thì khả năng phòng ngự không mạnh. Huống chi vừa rồi khi đấu pháp với Tư Đồ Hoằng Nguyên nó đã bị sấm chớp mưa bão phá vỡ phòng ngự. Bởi vậy, cành khô siết chặt rất nhanh đã cắt đứt cổ chân hắn.

Máu chảy ra bị cành khô hấp thụ. Trong chớp mắt, những chiếc lá khô héo trên đó liền mọc trở lại, những chiếc lá xanh đậm thấm đẫm sắc máu.

Hắn nhanh chóng quyết định, sau khi thoát khỏi sự trói buộc ở cổ chân liền tung ra một luồng Nghênh Phong Hoả ý đồ thiêu rụi những yêu thực này. Nhưng vì âm khí bao trùm, Nghênh Phong Hoả không còn mạnh mẽ như trước, hơn nữa yêu thực cũng không sợ lửa. Hắn không những không thành công, ngược lại còn chọc giận những cành khô này.

Bẻ gãy một cành lại có hai cành khác xuất hiện, yêu thực này dường như không thể diệt trừ. Bùi Minh một lần nữa đẩy lùi vài nhánh yêu thực, tranh thủ lúc những cành khác chưa kịp ập tới liền nắm lấy tất cả những gì có thể, nhanh chóng trèo lên vách đá.

Những cành cây kia tuy dài nhưng không thể dài ra tùy ý như dây leo, không thể đuổi theo người ở trên cao. Tuy nhiên, chúng lại có thủ đoạn khác.

Khi làn sương mù tím nhạt bay lên hắn liền theo bản năng nín thở, nhưng làn sương tím lại hoàn toàn chui vào giữa trán. Ngay sau đó là một trận choáng váng.

Dù choáng váng, hắn vẫn có thể giữ vững thân hình, ngón tay cố gắng hết sức bám chặt vào khe hở của nham thạch, duy trì sự tỉnh táo để tránh bị ngã lần nữa.

Mặc dù đã cố gắng đến thế, nhưng khi trong đầu hiện lên từng gương mặt quen thuộc, thậm chí còn nhìn rõ lại cảnh biển máu ngày đó, nỗi sợ hãi và hận thù ẩn sâu trong đáy lòng bùng lên như lửa dữ. Hân ghé xuống đống đổ nát, cố gắng nắm lấy bàn tay kia, nhưng Chung bá đã kéo y đi.

Chính vì đưa tay ra như vậy, hắn lại lần nữa ngã xuống đáy vực.

Chung bá cũng đã chết, sẽ không còn ai dẫn y đi nữa.

“Chi bằng cứ thế này, cùng chết đi.”

Ai đó đang nói chuyện trong tâm trí, hắn trợn tròn mắt nhìn bầu trời. Nhưng trước mắt vẫn là những hình ảnh thảm khốc của ngày gia đình tan nát, tất cả mọi người đều đã chết.

Những dây Huyết Âm Mạn vây lấy, cắt vào da thịt hắn để hút lấy máu tươi. Sau khi hút no, chúng liền như sống lại, cành lá sum suê, trên đỉnh còn nở ra những bông hoa đỏ như máu khẽ đung đưa theo gió.

Những đóa hoa phun ra càng nhiều sương mù tím, khiến người dưới đáy vực chìm sâu vào ảo cảnh.

Ảo cảnh không hoàn toàn là thật, sau khi khơi gợi nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng nó sẽ lẫn lộn thật giả, như một cơn ác mộng đè nặng khiến người ta không thể thoát ra.

Trong cơn hoảng hốt, Bùi Minh thấy Giang Dữ Miên, giống như ngày ấy ở trước khu rừng cổ của Bàn Thạch Lĩnh, áo trắng không vương hạt bụi.

Sư tôn.

Hắn theo bản năng muốn gọi, nhưng Giang Dữ Miên lại lộ ra ánh mắt chán ghét.

Cúi đầu nhìn lại, hắn thấy mình đã lăn lộn trong bùn lầy, cả người đầy bùn đất, bẩn thỉu đến mức ai thấy cũng phải ghét bỏ. Thế là hắn ngậm miệng lại, nhìn Giang Dữ Miên rời đi.

Bóng tối vô biên nuốt chửng Bùi Minh, từ nay sẽ không còn ai đến cứu hắn nữa.

Ánh sáng trong mắt hắn tắt lụi, lại một lần nữa trở nên tĩnh mịch.

Huyết Âm Mạn còn sót lại trên mặt đất không nhiều lắm. Mùa đông chưa qua đi, phần lớn chúng đều co mình dưới lòng đất chờ đợi thời cơ. Hắn mất rất nhiều máu. Vừa lúc mặt trời đã lên đến đỉnh, chiếu sáng xuống đáy vực khiến âm khí tan đi, Huyết Âm Mạn cũng nhanh chóng lùi về những góc tối.

Ảo cảnh xuất hiện những dấu hiệu rách nát, trong tiềm thức Bùi Minh đã nhận ra điều bất thường. Nhưng khi hắn sắp sửa giãy giụa tỉnh lại, trước mắt bỗng nhiên hiện lên những hình ảnh khác, là những gì hắn chưa từng thấy qua.

Xung quanh toàn là âm lệ khí, hắn theo bản năng biết mình đang ở trong vực sâu vô tận. Máu loãng chảy từ tay hắn xuống, thu hút vô số yêu vật thiêu thân vì thèm khát. Hắn đi đến đâu chúng theo đến đó, chỉ chờ hắn mất đi sức lực phòng ngự liền sẽ lao lên dùng chất độc kinh khủng trong miệng biến thi cốt hắn thành mủ mà hút lấy.

Hắn ở đây rất lâu, lâu đến mức đã quên cả thời gian, nhưng lại chưa bao giờ dám lơ là.

Nhưng tại sao hắn lại ở nơi này?

Ký ức che trời lấp đất ùa tới, xông thẳng vào Linh Hải thần thức, khiến y đau đớn vô cùng.

Đáy vực bùng phát một trận âm khí. Một thần hồn mạnh mẽ hơn trở về với cơ thể thời thơ ấu, nhưng cơ thể không đủ sức chịu đựng dẫn đến việc âm khí lệ khí mang từ vực sâu về không thể thu liễm, tụ tập xung quanh đến cả mặt trời cũng không thể xuyên qua.

Nói trùng hợp cũng trùng hợp, Huyết Âm Mạn thích nhất âm khí. Âm khí nồng đậm như vậy khiến vô số cành cây dưới lòng đất đều chui lên, điên cuồng vươn cành lá về phía nơi âm khí thịnh nhất, không ngừng hấp thụ âm khí để tự thân lớn mạnh.

Đáy vực rất nhanh đã bị vô số Huyết Âm Mạn chiếm cứ, nhìn qua vô cùng rậm rạp.

Bên cạnh Bùi Minh lại một lần nữa có nhánh hoa tấn công, lấy huyết nhục của hắn làm thức ăn, nở rộ những đóa hoa đỏ tươi.

Cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị hút cạn kiệt, đến cả mạng cũng không giữ được. Nhưng lúc này hắn không rảnh bận tâm đến thế giới bên ngoài. Thần hồn vốn là nhất thể nên rất nhanh đã dung hợp, nhưng cơ thể non nớt thực sự quá yếu, khó có thể tiếp nhận thần hồn mạnh mẽ. Nỗi đau xé rách hồn phách là điều người bình thường khó có thể chịu đựng được.

Trong đường cùng, hắn đành giơ tay kết ấn, lấy máu tươi của bản thân làm môi giới để phong ấn một phần thần hồn vào trong cơ thể.

Nhưng máu vừa trào ra đã bị Huyết Âm Mạn tranh nhau hút lấy. Vẻ mặt hắn biến đổi, tràn đầy lệ khí, trong cơ thể bùng nổ ra luồng âm khí đậm đặc hơn. Huyết Âm Mạn chỉ là yêu thực cấp thấp, dù thích âm khí nhưng cũng không thể chịu đựng được sự dồn dập của luồng âm khí khổng lồ như thế.

Yêu thực gần hắn nhất nhanh chóng khô héo. Thế nhưng âm khí còn chưa kịp khuếch tán ra ngoài thì một luồng kiếm khí ập tới khiến hắn rùng mình, lập tức thu lại toàn bộ uy thế.

Phá Hôn kiếm rút khỏi vỏ chém tan âm khí tràn ngập đáy vực, để lộ ra Bùi Minh đang bị Huyết Âm Mạn vây quanh.

Thấy hắn đầy mình vết thương và máu, nếu đến muộn một bước, e rằng ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi.

Giang Dữ Miên nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng bùng lên lửa giận ngập trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play