Hôm nay là lần đầu tiên Bùi Minh đi Diễn Võ Đường, y thân làm sư phụ, dù sao cũng phải hỏi một tiếng.

Giang Dữ Miên thu hồi Vân Chu, mở miệng: “Hôm nay thế nào, có thích nghi được không?”

"Thưa sư tôn, thích nghi được ạ." Bùi Minh đáp, hắn vẫn dáng vẻ đó, trong mắt không gợn sóng, chỉ khi đối mặt Giang Dữ Miên mới nói được vài câu dài hơn bình thường.

Giang Dữ Miên gật đầu, suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Kiếm pháp và công pháp dạy đã hiểu hết chưa?”

Bùi Minh nhìn y một cái, hơi cúi đầu nói: “Khẩu quyết nhập môn công pháp đã thuộc, kiếm pháp dạy hai chiêu cơ bản cũng biết, giám sát trưởng lão nói chỉ cần luyện tập thêm là được.”

"Ừm." Giang Dữ Miên gật đầu.

Bản thân vai chính thiên phú rất tốt, ngộ tính cũng không tồi. Hai ngày nay dù là khóa sớm hay luyện công, khi y đưa Bùi Minh đi đại khái y cũng đã tìm hiểu một chút. Việc hắn nhanh chóng nắm bắt được như vậy cũng nằm trong dự kiến.

Không còn gì muốn hỏi, y nói thêm: “Trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

"Vâng, sư tôn." Bùi Minh tay vẫn nắm tiểu mộc kiếm liền cúi chào y, ra dáng ra hình.

Giang Dữ Miên nhìn hắn vào phòng, thầm nghĩ thực ra Bùi Minh trừ việc không hoạt bát như những đứa trẻ khác thì chẳng có gì không tốt, chỉ là hắn không biết cười.

Cũng không nhất định phải ép Bùi Minh cười, y chỉ cảm thấy cái vẻ mặt đờ đẫn chết lặng đó không nên xuất hiện trên mặt một đứa trẻ.

Cụ thể phải làm thế nào thì còn phải suy nghĩ thêm.

Y đang định trở về phòng thì thấy Bùi Minh bưng một cái chậu gỗ đi ra, bên trong đựng quần áo, hẳn là đồ đã thay ra.

"Ngươi đây là..." Giang Dữ Miên khó hiểu.

"Giặt quần áo." Bùi Minh giải thích: “Luyện công ra mồ hôi.”

Đỉnh Vân Già Phong quanh năm tuyết đọng. Ở nơi không xa bên ngoài sân có ống tre dẫn nước chảy. Nước từ đỉnh núi chảy xuống sẽ theo sườn núi chảy về phía các đỉnh núi thấp hơn bên cạnh, cung cấp một phần nước sinh hoạt cho môn phái. Nước chảy ra từ ống tre là do nguyên chủ dựng để tiện việc lấy nước.

Giang Dữ Miên dừng lại. Mồ hôi và dính bụi bẩn khác nhau. Bụi bẩn thì dùng Tịnh Trần thuật là sạch, nhưng mồ hôi sẽ làm quần áo ẩm ướt, theo quan niệm của y, đúng là cần phải dùng nước để giặt.

Y ngay sau đó lại nghĩ, nước chảy ra từ ống tre là nước tuyết, chắc chắn là lạnh lẽo. Hiện tại lại là mùa đông, tay ngâm vào nước làm sao chịu nổi.

Vì thế y mở miệng nói: “Ta đi cùng ngươi.”

Hai người ra khỏi cổng viện rẽ phải, không có trận pháp kết giới che chở, gió lạnh thổi tung vạt áo. Y cúi đầu nhìn Bùi Minh đang bưng chậu gỗ, đôi tay lộ ra không hề co rúm lại, màu da cũng không thay đổi, xem ra bộ pháp y luyện chế cho tiểu đệ tử vẫn rất tốt.

Học phục của đệ tử thông thường dùng chất liệu bình thường, không thể sánh bằng cẩm y của đệ tử đích truyền. Tuy nhiên, bộ đồ đệ tử đích truyền của Bùi Minh đang được làm vẫn chưa đưa tới.

Suy nghĩ vừa lan sang chỗ khác, y đã thấy ống tre dẫn nước đến, đặt trên đài đá. Dòng nước trong veo chảy ra, không có ai hứng thì cứ theo rãnh đá chảy xuống, rồi lại theo thế núi mà chảy đi.

“Khoan đã.”

Thấy Bùi Minh định đến giặt quần áo, y lên tiếng ngăn hắn lại.

Y suy nghĩ chốc lát, từ hộp lấy ra một quả hỏa tinh thạch nhỏ. Linh lực trong tay di chuyển, từ xa đặt một Tụ Linh Trận pháp cỡ nhỏ vào giữa ống tre.

Ký ức của nguyên chủ vô cùng rõ ràng, cơ thể y dường như cũng có ký ức. Dù ban đầu thủ pháp có chút lạ lẫm nhưng y rất nhanh đã thuần thục, không hề lộ sơ hở.

Hỏa tinh thạch hoàn toàn đi vào trong đó. Trận pháp kiểm soát linh khí từ tinh thạch tràn ra với tốc độ ổn định, khiến dòng nước tuyết cuồn cuộn chảy qua nó sẽ được đun nóng, cho đến khi linh khí trong tinh thạch tiêu hao hết.

Nước chảy ra từ ống tre bốc hơi nóng trong gió lạnh, rõ ràng đã khác hẳn lúc nãy.

Giang Dữ Miên thử độ ấm, cảm thấy hơi nóng tay, liền quay đầu hỏi Bùi Minh bên cạnh: “Thử xem có nóng không?”

Bùi Minh cũng cảm thấy nóng. Y lại lần nữa làm chậm tốc độ rút linh khí từ hỏa tinh thạch của trận pháp, lúc này mới điều khiển nhiệt độ nước vừa phải.

Một đứa trẻ đang giặt quần áo, người lớn như y lại đứng bên cạnh nhìn, nghĩ thế nào cũng không hợp lắm. Vì thế Giang Dữ Miên nói: “Ta giúp ngươi giặt.”

Ai ngờ Bùi Minh liếc nhìn y một cái, nắm chặt thành chậu gỗ không buông tay, nói: “Không cần làm phiền sư tôn, con tự mình làm được.”

“Không có đạo lý để sư tôn giúp con giặt đâu ạ.”

Thái độ quật cường ấy khiến Giang Dữ Miên biết, y đã mạo phạm, không hỏi ý đối phương có đồng ý hay không. Đứa trẻ tám tuổi cũng không còn nhỏ, có lòng tự trọng và cả khả năng tự giặt quần áo.

"Cũng được." Y gật đầu, không nhúng tay nữa.

Đứng ở đây mà không nói gì cũng ngại, y mở miệng: “Giặt xong thì về sớm nhé.”

“Vâng, sư tôn.”

Với lời y nói Bùi Minh luôn đáp ứng khá tốt.

Giang Dữ Miên rời đi rồi, Bùi Minh trước đài đá tỉ mỉ giặt quần áo, hàng mi khẽ rũ, nghĩ về lời Giang Dữ Miên vừa nói.

Đến Tuyết Sơn Phái mới ba ngày nhưng hắn đại khái đã thăm dò được tính tình Giang Dữ Miên. Nhìn thì thanh lãnh đạm bạc, kỳ thật chẳng có chút nào làm cao. Khi đối mặt với hắn, y xưng hô trước nay đều là "ta" chứ không phải "vi sư", như thể căn bản không ý thức được mối quan hệ thầy trò của họ.

Hắn không phải chưa từng thấy sư phụ và đồ đệ ở chung, đều là đồ đệ bưng trà rót nước hầu hạ sư phụ. Chẳng nói đâu xa, việc sư phụ giặt đồ thay đồ đệ hẳn là rất hiếm có. Hắn lại không phải đứa bé ba bốn tuổi mà cần được chăm sóc.

Nước ấm chảy xuôi khiến cái lạnh không thể xâm nhập.

Giặt xong, hắn ôm chậu gỗ trở về. Chưa bước vào sân đã thấy Giang Dữ Miên đang thi triển pháp thuật dựng cây sào phơi đồ.

Y phục trắng hơn tuyết.

Hắn nghĩ tới bốn chữ này. Giang Dữ Miên rất sạch sẽ, như thể không vương bụi trần. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn đã nghĩ như vậy.

Nhưng khi đó bản thân hắn từ vũng bùn bước ra, dơ bẩn vô cùng. Hắn đâu phải trời sinh như thế, nếu được sạch sẽ ai mà chẳng muốn? Chẳng qua hắn không có cách nào sạch sẽ được.

"Được rồi." Giang Dữ Miên làm xong cây sào tre, ý bảo Bùi Minh vào trong.

"Đa tạ sư tôn." Bùi Minh đứng trước cây sào tre, khẽ mở miệng. Trong lòng hắn có một dòng ấm áp khó tả, ánh mắt chết lặng cũng có một khắc hòa hoãn nhưng rất nhanh liền thu liễm lại.

Quần áo được phơi lên cây sào tre. Giang Dữ Miên nhìn, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.

Suy nghĩ theo quán tính, giặt sạch quần áo tự nhiên phải phơi. Y quên mất rằng, thế giới này có pháp thuật, có thể nhanh chóng làm khô quần áo.

Y hồi tưởng lại, khi Bùi Minh bưng chậu gỗ và áo lót định vào phòng, linh lực trong tay y xuất hiện, giống như một trận gió lướt qua, thổi bay quần áo trên cây sào tre, không bao lâu đều khô ráo.

Bị Bùi Minh nhìn, Giang Dữ Miên không tiện giải thích những hành vi này của mình, đành bỏ qua chuyện đó. Y rũ mắt suy nghĩ một chút, nói: “Pháp thuật này không khó, ngươi đã dẫn linh nhập thể, muốn học thì hôm nay có thể học được.”

“Đa tạ sư tôn, con đặt quần áo xong sẽ đến ngay.”

Y nhìn Bùi Minh thu quần áo khô ráo vào phòng, thầm nghĩ hắn đúng là một đứa trẻ hiểu lễ phép, chỉ là hơi quá khách khí.

Muốn dạy pháp thuật, chỉ có ký ức của nguyên chủ làm y cảm thấy không nắm chắc. Những khẩu quyết, thủ quyết y biết dường như là phản xạ có điều kiện của cơ thể. Tuy rằng bản thân y chậm rãi nắm bắt được, nhưng dạy người khác thì không thể qua loa cho xong.

Y cũng trở về phòng, dựa vào ký ức tìm kiếm trong một loạt sách vở.

Về pháp thuật, y tìm thấy sách, và còn tìm được một bộ công pháp khác — Phù Sinh Mộng. Nguyên chủ trước kia thường xuyên lật xem, đây cũng là bộ công pháp gây ra nhiều lần mất trí nhớ cho nguyên chủ. Điều này vừa hay cho y một cái cớ.

Phù Sinh Mộng là một quyển sách cổ vốn được cất giữ ở Tàng Thư Các của Tuyết Sơn Phái. Bộ công pháp này khác với những công pháp khác, luyện sẽ không tăng trưởng tu vi, cũng không có khả năng tấn công hoặc phòng ngự. Theo những gì viết trên đó, người hữu duyên nếu luyện đến một cảnh giới nhất định sẽ nhớ lại kiếp trước.

Tuyết Sơn Phái thành lập nhiều năm, cho dù có người từng đối Phù Sinh Mộng sinh ra quá hứng thú nhưng cho tới bây giờ không ai có thể luyện đến cái gọi là cảnh giới, cái gì ký ức kiếp trước, trong mắt mọi người đó đều là những lời lẽ mờ mịt vô lý.

Duy chỉ có nguyên chủ bỗng nhiên chấp nhất với bộ công pháp này.

Giang Dữ Miên nhìn ba chữ "Phù Sinh Mộng", cố gắng hồi ức nguyên nhân khiến nguyên chủ say mê.

Y đã xem qua sách, trong sách Giang Dữ Miên chỉ có lác đác vài nét bút, gần như là một sự tồn tại giống như phông nền. Nhưng từ những miêu tả nhỏ nhoi có thể đại khái nhìn ra, nguyên chủ hẳn là một loại cao nhân không xuất thế, sống ẩn mình lâu ngày ở Vân Già Phong, tính tình cũng thiên về lạnh lùng.

Bởi vì quá mức phông nền, càng giống như một công cụ nhân vật, chuyện tu luyện Phù Sinh Mộng không được viết trong sách.

Tính cả lần y xuyên qua này thì nguyên chủ tổng cộng mất trí nhớ ba lần. Trong mắt người ngoài, bộ công pháp này chẳng những không làm nguyên chủ nhớ lại ký ức kiếp trước, ngược lại còn đánh mất ký ức đời này. Không nghi ngờ gì là không đáng giá, cũng chứng thực Phù Sinh Mộng vô dụng.

Chắc hẳn vì nhiều lần mất trí nhớ, Giang Dữ Miên không cách nào cảm nhận rõ ràng được cảm xúc của nguyên chủ lúc bấy giờ. Y chỉ mơ hồ biết rằng nguyên chủ dường như đã có một giấc mơ về kiếp trước, tỉnh dậy liền nhớ mãi không quên về nó.

Nếu theo suy nghĩ của chính Giang Dữ Miên, một giấc mơ mà thôi, rất nhiều người đều sẽ mơ những giấc mơ kỳ quái, tỉnh dậy sẽ quên. Hiếm khi có ai si mê đến mức đó.

Thần thức y khẽ cảm nhận được Bùi Minh đã ra ngoài, vì thế y đặt Phù Sinh Mộng lên kệ sách ở chỗ cao rồi cầm một quyển sách khác đi ra ngoài.

Nguyên chủ tu luyện Phù Sinh Mộng là để theo đuổi kiếp trước hư vô, y không muốn mất trí nhớ nên sẽ không luyện lại bộ công pháp này.

Đã ba ngày qua nhưng không có hệ thống hay bất kỳ thứ gì khác xuất hiện. Điều này có nghĩa y hẳn là không cần chịu bất kỳ hạn chế nào.

Kỳ nghỉ mười ngày một lần đã đến. Bùi Minh dậy sớm không cần đi học khóa sớm hay luyện công sớm. Nghĩ rằng đây là lần đầu tiên hắn được nghỉ phép, Giang Dữ Miên lại nhớ đến chuyện hắn không biết cười, vì thế y liền dẫn hắn xuống núi.

Thanh Xuyên Trấn vẫn khá náo nhiệt. Sau khi mặt trời ấm áp chiếu rọi, người dân dần dần đông hơn.

Hai người đi trên con đường lát đá xanh. Giang Dữ Miên nhìn xung quanh nói với Bùi Minh: “Muốn ăn gì, muốn gì, đều tùy ngươi.”

Trẻ con tám tuổi thì thích gì, đơn giản chỉ là ăn và chơi. Dù y nghĩ vậy nhưng lại nhớ đến việc Bùi Minh khác biệt với những đứa trẻ bình thường. Quả nhiên, đi dọc đường một lúc lâu Bùi Minh không hề muốn bất cứ thứ gì.

Trước quầy hàng đồ chơi làm bằng đường có không ít trẻ con vây quanh, chúng la hét đòi người lớn mua. Khi cầm được đồ chơi trên tay, chúng liền cười phá lên. Trên đường, trong ngõ nhỏ cũng có những đứa trẻ lớn nhỏ đang chơi đùa, tiếng cười trong trẻo hồn nhiên khác hẳn với người lớn.

Giang Dữ Miên không khỏi nhìn bọn chúng thêm một chút.

Bùi Minh theo ánh mắt nhìn qua, không chút xúc động nào.

"Muốn đồ chơi làm bằng đường không?" Giang Dữ Miên hỏi hắn. Thấy hắn lắc đầu, lòng y có chút tiếc nuối, vì thế lại khuyên nhủ: “Nếu muốn, ta sẽ mua cho con cái lớn nhất.”

Bùi Minh vốn định từ chối thì lại do dự.

Giữa ánh mắt hâm mộ của đám trẻ con, Giang Dữ Miên mua xiên đồ chơi làm bằng đường lớn nhất đưa cho Bùi Minh.

Y không kìm được, hỏi: “Thích không?”

Nếu là những đứa trẻ khác, bất kỳ đứa nào khi nhận được cây đồ chơi làm bằng đường lớn như vậy đều sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng. Nhưng Bùi Minh thì khác, trên mặt hắn không hề có chút gợn sóng nào, chỉ nói: “Thích.”

cập nhật tình hình cho mấy ní là chỗ quê tui nằm trong vùng bị bão nà 😂 có cúp điện không nhỉ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play