Trắng xóa như núi tuyết, khắp nơi trong tầm mắt chỉ toàn một màu trắng tinh.

Giang Dữ Miên mở bừng mắt, vẻ mặt ngẩn ngơ.

Tựa như ảo giác mà cũng không phải ảo giác, anh cảm nhận được lồng ngực mình đập thình thịch, sống động và mạnh mẽ, sức sống tràn khắp cơ thể.

Khoảnh khắc cái chết ập đến anh đã không hề giãy giụa, nhắm mắt lại là đêm đen vô tận.

Thế nhưng ai mà ngờ được, anh vẫn còn ngày được mở mắt ra như thế này.

“Sư thúc, chúng ta phải đi thôi.”

Áo bị kéo nhẹ xuống, Giang Dữ Miên cúi đầu nhìn, liền thấy tiểu nha đầu mặt tròn xoe đang nắm áo mình, ngẩng mặt lên.

Anh ta lúc này mới nhận ra, tay phải mình đang nắm một thanh kiếm.

"Đi đâu?" Anh hỏi theo bản năng, đầu óc còn chưa kịp nghĩ gì.

Cô bé nghiêng đầu, chớp đôi mắt to đen láy suy nghĩ một lát, rồi nhỏ giọng hỏi: “Sư thúc, thúc lại luyện cái công pháp bỏ đi kia à?”

Nhìn dáng vẻ của cô bé, có vẻ không có gì đáng nghi.

Giang Dữ Miên cứng đờ gật đầu.

“Sư thúc, chúng ta cần xuống núi, đi Bàn Thạch Lĩnh.”

Bàn Thạch Lĩnh, nghe có vẻ hơi quen, nhưng anh ta lại không nhớ ra.

Giang Dữ Miên không khỏi thấy sầu não, anh không biết Bàn Thạch Lĩnh là nơi nào, càng không biết phải đi đến đó như thế nào.

Thấy anh đứng im, cô bé hình như có vẻ khó xử. Cô bé hiểu chuyện, thở dài như người lớn, nói: “Sư thúc lần này quên nhiều thật đấy.”

Cô bé chỉ vào miếng ngọc bội bên hông Giang Dữ Miên, nói: “Trong ngọc giản có ghi những chuyện sư thúc cần nhớ.”

Anh tháo ngọc bội xuống xem nhưng chẳng thấy gì cả. Cô bé liền chỉ vào giữa trán mình, ra hiệu và làm vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ngọc bội vừa chạm vào vùng da giữa trán, một luồng khí rất nhỏ liền tràn vào, trong đầu anh hiện lên từng hình ảnh một cách thần kỳ.

Gió thổi lên, dù mặt trời đã lên cao, nhưng gió trên núi tuyết mùa đông vẫn lạnh thấu xương.

Tiểu cô nương đội chiếc mũ lông chồn ấm áp, khuôn mặt càng thêm bầu bĩnh đáng yêu. Thấy Giang Dữ Miên nhắm mắt hấp thu ký ức, nàng liền ngoan ngoãn đứng đợi bên cạnh.

Mười lăm phút sau.

Giang Dữ Miên mở choàng mắt, nắm chặt ngọc bội như không thể tin nổi. Anh cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Dạng Dạng?”

Vì giọng quá nhỏ, âm cuối nghi vấn cũng không rõ ràng, nghe cứ như đang gọi tên cô bé vậy.

Quân Dạng ngẩng đầu lên, ngọt ngào hỏi: “Sư thúc, sao thế ạ?”

“Không có gì.”

Anh lại đeo ngọc bội về bên hông, Giang Dữ Miên xoa xoa thái dương. Lượng ký ức khổng lồ của người khác ùa vào đầu quả thật không dễ chịu chút nào, cứ đau nhức liên hồi, lại còn hơi choáng váng nữa.

Nhưng ít ra anh cũng đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại. (Bắt đầu đổi từ anh -> y)

Y hóa ra lại đang ở trong một cuốn tiểu thuyết, một cuốn tiểu thuyết kết thúc dở dang, và trở thành sư tôn của nhân vật chính – người trùng cả họ lẫn tên với y.

Dựa vào ký ức, y cố gắng hết sức tập trung, trong lòng thầm đọc khẩu quyết.

Chẳng bao lâu sau, một vật bay ra từ sâu trong núi tuyết, rơi vào tay y.

Giang Dữ Miên nhìn chiếc thuyền nhỏ trong tay, ngay cả bản thân y cũng không ngờ mình lại thành công ngay lần đầu.

Theo linh lực rót vào, chiếc thuyền nhỏ trong tay y biến thành một con thuyền lớn hơn.

Nói là thuyền lớn, nhưng trong các cách gọi thuyền, có lẽ gọi là thuyền nhỏ vẫn thích hợp hơn.

Không cần đợi y nói, Quân Dạng đã thuần thục ngồi xếp bằng xuống thuyền.

Đây là một pháp khí phi hành trung giai của nguyên chủ, tên gọi Vân Chu.

So với tốc độ nhanh hơn của quạt lông gió lốc (?), hiện tại y đang choáng váng đầu óc, nên Vân Chu vẫn ổn định hơn một chút.

Không biết có phải do đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ hay không, mà khi đến Bàn Thạch Lĩnh, Vân Chu còn chưa hạ xuống y ngẩng đầu nhìn mặt trời trên bầu trời, chỉ thoáng nghĩ mà đã ước tính được thời gian tiêu tốn trên đường, đại khái là một tiếng năm mươi phút, chưa đến một canh giờ.

Cái kỹ năng nghe có vẻ vụn vặt này cứ thế mà được "thắp sáng", ngay cả bản thân y cũng thấy buồn cười, chỉ là ý cười trong mắt thoáng qua quá nhanh, trên mặt cũng không có mấy gợn sóng.

Giống như viên đá vụn rơi xuống mặt nước, chưa kịp gợn sóng đã chìm vào yên lặng. Trong mắt người ngoài, y trước sau vẫn giữ vẻ thanh tao, lạnh lùng, tựa như đỉnh núi tuyết trắng.

Sau khi Vân Chu hạ xuống không khỏi thu hút một vài ánh mắt.

Giang Dữ Miên hơi mím môi dưới, cảm thấy không thoải mái trước những ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Quân Dạng bước ra khỏi Vân Chu liền chạy về phía đám đông, miệng ngọt ngào gọi: “Cha!”

Giọng nàng vui vẻ, bộ đồ lông cáo trắng càng khiến nàng trông tròn xoe đầy vẻ đáng yêu.

Quân Thiên Mạc một tay bế cô con gái bảy tuổi lên, gương mặt vừa rồi còn nghiêm túc giờ đã nở nụ cười.

Giang Dữ Miên trong lòng thầm niệm khẩu quyết, thu Vân Chu lại. Y bước về phía Quân Dạng. Dù không có ký ức từ một canh giờ trước, nhưng y biết cốt truyện, cũng như lý do vì sao phải đưa Quân Dạng đến Bàn Thạch Lĩnh.

Quân Thiên Mạc cùng các đệ tử đã tìm thấy dấu vết một con Đà Dược Quy ở đây. Trên mai rùa mọc một cây linh chi dược liệu, rất nhỏ, chỉ bằng nửa bàn tay bé xíu của Quân Dạng, có màu nâu, gần giống màu mai rùa.

Loại thảo dược này tên là Định Linh, cực kỳ thích hợp cho người mới bắt đầu tu hành, tuổi càng nhỏ càng tốt. Uống vào có thể định tâm tính và linh tư, giúp con đường tu luyện sau này thêm vững chắc.

Đà Dược Quy rất khó tìm nên Định Linh đương nhiên cũng vô cùng quý hiếm. Hơn nữa, sau khi hái xuống dược tính sẽ dần dần mất đi, chỉ mười lăm phút sau là hoàn toàn trở thành vật thường.

Tuyết Sơn Phái nằm ở vùng đất lạnh giá phía bắc, đường sá cách đây rất xa. Pháp khí nhanh nhất của Quân Thiên Mạc cũng phải mất nửa canh giờ mới về tới nơi. Chính vì thế, ông mới nhờ Giang Dữ Miên đưa Quân Dạng tới đây.

“Sư đệ, đa tạ.”

Quân Thiên Mạc thả Quân Dạng xuống, vỗ vai Giang Dữ Miên.

Giang Dữ Miên cân nhắc, cố gắng mở lời thật tự nhiên: “Sư huynh đừng khách khí.”

Đà Dược Quy chỉ xuất hiện vào lúc rạng sáng và khi mặt trời lặn. Hiện tại vừa đến buổi trưa nên trên đường đến đây y không vội.

Bàn Thạch Lĩnh toàn là đá tảng và quái thạch. Càng đi sâu vào nó càng thấy nó nối liền với một khu rừng cổ ngập bùn lầy. Trong rừng toàn nước bùn và muỗi. Chỉ cần sơ ý một chút là sẽ lún vào bùn, nếu giãy giụa sẽ chìm nhanh hơn. Tu sĩ còn có chút khả năng tự cứu, chứ nếu là người phàm thì e rằng chẳng mấy chốc sẽ mất mạng ở đó.

Y hồi tưởng lại cốt truyện, mắt nhìn nhìn quanh xem xét, muốn tìm vị trí khu rừng cổ kia.

Nếu những gì trong sách viết là thật, thì khi mặt trời lặn nhân vật chính của cuốn sách này sẽ từ bên trong bước ra.

Y hơi rũ mắt, thất thần.

Trong mắt người khác, y trông như đang suy tư. Bộ y phục trắng khiến y có vẻ gầy gò mảnh khảnh lại càng thêm thoát tục, thu hút vài ánh nhìn.

Giang Dữ Miên ngước mắt, bắt gặp ánh nhìn của một thiếu niên đang nhìn y, liền thấy hai người đệ tử kia nhanh chóng thu lại ánh mắt, không dám nhìn thêm.

Sự e dè và một chút sợ hãi của các đệ tử khiến y khó hiểu, ngay sau đó y nhớ ra mình hiện tại là Giang Dữ Miên trong sách, và cũng hiểu ra vấn đề.

Hai đệ tử còn nhỏ tuổi vừa rồi nhìn y như vậy, chẳng qua cũng chỉ vì tò mò mà thôi.

Ký ức trong ngọc bội của nguyên chủ chỉ đến hai ngày trước. Cũng may những chuyện sắp xảy ra hôm nay y đã đọc trong sách nên không quá lo lắng.

Mặt trời treo cao trên không, mang lại sự ấm áp giữa trời đông giá rét.

Quân Thiên Mạc bảo các đệ tử tìm chỗ nghỉ tạm, đợi ăn uống no đủ, nghỉ ngơi thật tốt rồi lại tìm tung tích Đà Dược Quy.

Mọi người đều bình thản ngồi xuống dưới ánh nắng chan hòa. Giang Dữ Miên không hề cảm thấy đói khát. Y ngồi xuống, hơi trầm tư một chút rồi nhắm mắt ngưng thần, định tu luyện như cách mà nguyên chủ vẫn làm trong ký ức.

Linh lực y đã cảm nhận được rồi, nhưng tu luyện thì vẫn là lần đầu tiên.

Quân Thiên Mạc liếc nhìn y một cái, thầm nghĩ sư đệ của ông vẫn vậy, không có gì làm là lại tu luyện. Người khác đều thấy y ít nói lại buồn tẻ, cố tình bản thân y chẳng hề nhận ra điều đó. Nếu nói theo cách khác thì chính là y căn bản không để ý người khác nghĩ thế nào.

Tính tình vốn dĩ đã như vậy, giờ lại cố chấp đi luyện cái tâm pháp vô dụng kia. Chẳng những không luyện thành, mà còn làm mất ký ức nhiều lần, khiến y càng trở nên lạnh nhạt hơn.

Quân Thiên Mạc âm thầm lắc đầu thở dài. Ông không phải chưa từng khuyên, nhưng chẳng có mấy tác dụng. Giang Dữ Miên khi được khuyên bảo thì im lặng không nói lời nào, nhưng trên thực tế lại bướng bỉnh hơn bất kỳ ai.

Cũng không biết y đã nhận định cái đạo lý gì.

Mặt trời lặn về tây.

Người ở Bàn Thạch Lĩnh càng lúc càng đông.

Các môn phái khác để ý thấy Tuyết Sơn Phái vẫn ở lại đây cả ngày mà không rời đi, vừa nhìn đã biết là đang tìm kiếm thứ gì đó. Thế là họ nổi lên ý đồ, cũng đến đây xem xét dò hỏi, chủ yếu để tìm hiểu được chuyện gì đó.

Các thế gia, môn phái không phải ai cũng giao hảo với Tuyết Sơn Phái. Lại có những môn phái thích đục nước béo cò, nhân cơ hội tranh đoạt. Trong mắt họ, linh thực dược liệu trên đời đều do trời đất sinh ra, mà Bàn Thạch Lĩnh lại chẳng phải địa bàn của môn phái hay tông môn nào, ai cũng có thể đến. Bảo vật cũng đâu có đề tên người khác, sao lại không giành được?

Quân Thiên Mạc tìm Giang Dữ Miên để y đưa Quân Dạng đến đây chính là để phòng việc này.

Phạm vi hoạt động của Đà Dược Quy rất gần khu rừng cổ, mà Giang Dữ Miên đã sớm biết điều này. Y cảm nhận được sự hỗn loạn mơ hồ, đó là trực giác của linh thức tu sĩ.

Y nắm chặt thanh kiếm trong tay, một là để đề phòng những người phía sau, hai là vì nhân vật chính sắp xuất hiện.

Mặt trời sắp lặn, sắc cam đỏ ở chân trời phía tây vẫn chưa tan. Trong tầm mắt của y, có thứ gì đó trên mặt đất khẽ động. Nhìn kỹ lại thì phát hiện đó là một con rùa màu nâu gần giống màu bùn đất đang cựa quậy lớp đất bùn, rồi từ từ lộ diện.

Một tia nắng chiều từ chân trời chiếu lên mình Đà Dược Quy, từ từ được nó hấp thu. Đây không phải ảo giác, nó vốn lớn lên nhờ hỗn độn linh khí giao thoa giữa sáng và tối.

Thân theo tâm động, ý niệm vừa lóe lên, thanh kiếm đã loảng xoảng tuốt khỏi vỏ. Khí thế như băng tuyết, chỉ một nhát đã gỡ được Định Linh trên lưng Đà Dược Quy.

Quân Thiên Mạc từ bên cạnh lao tới túm được Định Linh, toàn bộ đệ tử Tuyết Sơn Phái đều thở phào nhẹ nhõm.

Giang Dữ Miên trong tay vẫn còn nắm chặt thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ. Y cúi đầu nhìn tay mình, thầm nghĩ đây có lẽ là phản xạ tự nhiên.

Đà Dược Quy kinh hãi, lại mất đi linh dược trên lưng, nó hoảng loạn vô cùng. Hai chân trước sau cùng dùng sức, nhanh chóng đào một cái hố trên mặt đất rồi chui tọt vào, thoắt cái đã biến mất trước mắt mọi người.

Khác với lúc còn mang dược, sau khi mất Định Linh, thân pháp của nó càng trở nên nhanh nhẹn hơn. Ngay cả Giang Dữ Miên và Quân Thiên Mạc dùng linh thức cảm nhận cũng khó lòng biết được nó đã đi đâu.

Khi Đà Dược Quy một lần nữa tìm được nơi an cư, lượng hỗn độn linh khí nó hấp thu sẽ không cần cung cấp thêm linh dược nữa. Trước khi gốc linh dược tiếp theo mọc ra, tứ chi của nó sẽ trở nên thô tráng hơn, tốc độ nhanh hơn, và khả năng phòng thủ của mai rùa cũng sẽ tăng lên. Chỉ có điều, tạm thời nó sẽ không thể đi tìm rùa mẹ, bởi mất đi linh dược chẳng khác nào bị phá tướng, rùa mẹ sẽ coi thường.

Giang Dữ Miên thu kiếm lại. Những kẻ đang rục rịch phía sau thấy Quân Dạng ăn xong Định Linh và rời đi, có kẻ tiếc nuối vì không bắt được con Đà Dược Quy kia, nếu không nuôi dưỡng thì sau này Định Linh còn mọc ra nữa.

Các môn phái khác đều tản đi, Tuyết Sơn Phái cũng tính toán trở về. Quân Thiên Mạc tâm trạng rất tốt, cười sảng khoái vỗ vai một đệ tử bên cạnh: “Thứ này các con chia nhau ra đi.”

Ông đưa cho đệ tử lớn tuổi kia một cái túi Càn Khôn, bên trong là ít đan dược trung phẩm. Ông đưa các đệ tử ra ngoài rèn luyện, hôm nay vốn định quay về nhưng không ngờ lại phát hiện dấu vết Đà Dược Quy ở đây.

Giờ thì Định Linh đã được Quân Dạng ăn xong. Dược này nếu ai trên mười tuổi mà ăn thì tác dụng cũng không đáng kể lắm. Với một số đệ tử thì giá trị của nó thật sự không bằng một viên đan dược trung phẩm. Vì thế, sau khi nhận được đan dược họ liền rối rít nói lời cảm tạ: “Đa tạ sư thúc / sư bá.”

Giang Dữ Miên đi rất chậm, ở lại sau cùng. Lúc này mặt trời đã lặn hẳn.

Linh thức cảm nhận được động tĩnh trong khu rừng cổ. Y khẽ mím môi dưới chốc lát rồi mới quay người nhìn lại.

Gió lạnh thổi tung áo và tóc y. Ở ven rừng cổ, y thấy một đứa trẻ trông thật bẩn thỉu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play