Mặc dù lý trí mách bảo là không có khả năng, nhưng không hiểu sao, trong đầu của Yên Quan Đình lại hình thành ấn tượng rằng Nghiêm Dật rất dễ bị đồ ăn ngon mua chuộc. Xét đến việc sư phụ và sư huynh đều đặc biệt quan tâm đến Nghiêm Dật, để tránh việc dọa người ta chạy mất rồi lại bị Vương Tín Hồng càm ràm, Yên Quan Đình hiếm khi nảy ra chút suy nghĩ dư thừa, buổi sáng khi mua bữa sáng cho mình thì tiện tay mua thêm một phần cho Nghiêm Dật.
Nghiêm Dật không rõ đầu cua tai nheo thế nào nhưng lại vui vẻ chấp nhận. Dưới sự phối hợp giữa tính cách vô tư và sức mạnh vĩ đại của mỹ thực, chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua. Mặc dù công việc vẫn là combo "bới lông tìm vết + châm chọc", nhưng không hiểu sao, quan hệ giữa Nghiêm Dật và Yên Quan Đình lại khá hòa hợp.
“Ít nhất thì trong một tháng nay cũng chưa ai thấy đồng chí Tiểu Nghiêm nhà ta trốn vào nhà vệ sinh khóc nhè, gần đây Yến luật sư bắt đầu tu thân dưỡng tính rồi à?”
Lý Vận ngồi đối diện Yên Quan Đình, nháy mắt nhăn mày trêu chọc.
Lý Vận là một trong các luật sư thuộc nhóm của Vương Tín Hồng, thuộc tuýp người giỏi quản lý, chuyên môn thế nào không rõ nhưng năng lực giao tiếp thì khỏi bàn, nắm tin tức toàn văn phòng trong lòng bàn tay, được mệnh danh là “Bách Hiểu Sinh” của Thiên Nhân Hòa.
Yên Quan Đình biết rõ, thực tập sinh trong văn phòng thường tụ tập ăn trưa cùng nhau, mà Lý Vận hay chen chân vào. Bữa ăn đương nhiên trở thành thời khắc vàng để xả stress, nói xấu sếp. Mà Lý Vận thì rất biết điều, miệng lại kín, không chỉ giữ bí mật giúp thực tập sinh mà còn khéo léo góp ý vòng vo cho các luật sư cấp cao bị phàn nàn – xem như một cái “hố than” bán công khai của văn phòng.
Nghe thấy Lý Vận nói vậy, không chỉ mấy luật sư đang chuẩn bị họp gần đó mà ngay cả Vương Tín Hồng cũng nổi hứng: “Văn phòng chúng ta còn có đồng chí nào phải trốn trong nhà vệ sinh khóc nữa à?”
Lý Vận tường thuật sống động: “Chứ còn gì nữa! Lần trước cô Ngô nhỏ nhà mình chẳng phải đã khóc trong nhà vệ sinh đấy sao, chị Lan còn đặc biệt đến an ủi, về đến nơi chỉ biết lắc đầu nói ‘tội lỗi tội lỗi’.”
Yên Quan Đình hơi nhướn mắt: “Có chuyện đó à? Sao tôi không biết?”
“Thì đấy, làm sao mà anh biết được,” Lý Vận không sợ giọng điệu lạnh nhạt của anh, “Người ta bị anh mắng đến phát khóc, về sau còn không tránh anh như tránh tà à.”
“Chậc chậc chậc,” Vương Tín Hồng phối hợp với Lý Vận, “Tội lỗi ghê á, Tiểu Ngô đồng chí xinh xắn thế kia mà anh cũng nỡ lòng nào.”
Trong đầu Yên Quan Đình chỉ còn lưu lại ấn tượng về một bản ý kiến pháp lý sai be bét của cô Ngô nọ, nghe đến đây lười lên tiếng, lạnh lùng mở một file Word chiếu lên màn hình lớn phòng họp: “Nói chính sự đi, đây là phương án cho chuyên đề ‘phổ cập pháp luật đến cộng đồng’. Mọi người xem qua, không có ý kiến gì thì cứ theo kế hoạch này mà làm.”
Vừa nhắc đến “phổ cập pháp luật đến cộng đồng”, cả phòng họp lập tức thở dài ai oán. Đây là nhiệm vụ chính trị từ hội luật sư, không thể không làm, nhưng đã làm thì lại mất thời gian và nhàm chán vô cùng.
Lý Vận xụ mặt, uể oải nói: “Cái này thì còn có ý kiến gì nữa, năm nào chả thế, theo lệ cũ thôi.”
Vương Tín Hồng nhìn Lý Vận, rồi lại nhìn hai luật sư khác cũng có tên trong danh sách. Ai nấy sắc mặt đều y hệt nhau. Hết cách, anh ta đành chỉ đích danh: “Tiểu Lý này, cậu nói thế là không đúng rồi. Việc thì như cũ, nhưng người mỗi năm mỗi khác, vẫn phải bố trí cụ thể chứ. À đúng rồi, Quan Đình, Nghiêm Dật cậu định sắp xếp thế nào?”
Yên Quan Đình hơi sững lại: “Nghiêm Dật cũng phải đi à?”
Vương Tín Hồng giận đến dậm chân: “Tất nhiên là phải đi! Đào tạo pháp luật cũng là kỹ năng cơ bản của luật sư! Mà đối tượng chuyên đề này phần lớn là người dân không có kiến thức chuyên môn, vừa hay cho các bạn trẻ có cơ hội rèn luyện. Cái này mà cậu cũng không nghĩ đến?”
Yên Quan Đình im lặng. Cũng không hẳn là không nghĩ đến, chỉ là theo phản xạ mà bỏ qua. Trước giờ anh rất ít khi tham gia mấy hoạt động mang tính quảng bá ra ngoài như thế này. Chuyên đề phổ cập pháp luật cho các khu dân cư quận Minh Hà này, nếu không phải Vương Tín Hồng nhất quyết kéo anh vào, thì thật sự cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Vương Tín Hồng là sư huynh ruột, chỉ nhìn vẻ mặt Yên Quan Đình đã đoán được anh đang nghĩ gì, không khỏi thở dài một hơi thật sâu.
Về bản chất, Yên Quan Đình là một luật sư rất “độc hành”. Đa phần các đối tác cấp cao đều có đội nhóm riêng, chỉ có anh là ngoại lệ trong văn phòng. Hầu hết thời gian làm việc một mình, trợ lý thì thay liên tục, không chỉ vì anh khắt khe mà còn do bản thân anh chẳng có ý định lập nhóm hay đào tạo trợ lý. Không phải là không có những người “tâm lý kim cương” chịu được áp lực, nhưng cuối cùng cũng chẳng ai trụ lại.
Vì vậy, ở Thiên Nhân Hòa, dù doanh thu hằng năm của Yên Quan Đình khiến người khác khiếp vía, nhưng mọi người vẫn coi anh như một luật sư cao cấp thuộc đội của Vương Tín Hồng. Các vụ án phức tạp anh đều phối hợp với Vương Tín Hồng, mấy chuyện linh tinh thì do người trong nhóm Vương xử lý. Lâu dần thành thói quen, việc “đào tạo một trợ lý thành luật sư đủ tiêu chuẩn” với anh vẫn là điều hoàn toàn xa lạ.
Vương Tín Hồng thấy Yên Quan Đình và Nghiêm Dật sống chung hoà thuận hơn một tháng, còn tưởng anh bắt đầu nghiêm túc bồi dưỡng trợ lý, giờ xem ra là mình nghĩ nhiều rồi. Nhưng Nghiêm Dật là sư đệ mà Lý giáo sư trăm lần dặn dò phải chăm lo, Vương Tín Hồng đành miễn cưỡng dặn dò thêm một câu:
“Dù sao cũng là sư đệ nhỏ, cậu cũng để tâm một chút đi.”
Yên Quan Đình không tìm được lý do phản bác, chỉ gật đầu coi như đồng ý.
Vương Tín Hồng liền bảo Lý Vận: “Nghiêm Dật mới lấy chứng chỉ thực tập, một mình chắc không gánh nổi, Tiểu Lý cậu sắp xếp người đi cùng cậu ta nhé…”
Lý Vận lập tức tỏ rõ thái độ biết điều: “Rõ rồi, cứ để tôi lo.”
Chuyện này vừa dứt, Yên Quan Đình như nhớ ra gì đó, quay sang hỏi Lý Vận: “Cái vụ pháp viện treo dưới tên tôi lần trước là cậu phụ trách à?” Thấy Lý Vận hơi bối rối, anh bổ sung: “Tranh chấp tai nạn giao thông, đương sự họ Dương, là một bà lão, hơn bảy mươi tuổi.”
“À! Cái đó à,” Lý Vận nhớ ra rồi, “Vụ đó đến cuối tháng Tám mới xét xử, vẫn còn sớm, tôi chưa xử lý. Ban đầu định để mấy đứa nhỏ trong nhóm tập luyện. Sao thế, luật sư Yên, vụ này giao cho Nghiêm Dật nhé?”
Yên Quan Đình gật đầu: “Ừ, tuy vụ không phức tạp, nhưng vẫn nên để một luật sư có kinh nghiệm hỗ trợ.”
Lý Vận liên tục gật đầu: “Yên tâm yên tâm, tôi đích thân theo sát, tuy không bằng các anh nhưng xử lý một vụ tai nạn xe thì vẫn đơn giản thôi.”
Sắp xếp xong, Yên Quan Đình còn cố ý liếc nhìn Vương Tín Hồng một cái, tỏ vẻ đã thể hiện thành ý trong việc "bồi dưỡng sư đệ".
Vương Tín Hồng phục sát đất, yếu ớt phất tay, mở đề tài tiếp theo: “Vụ dự án thôn Thanh Khê, cậu đánh giá sơ bộ thế nào?”
Yên Quan Đình thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói:
“Không khả quan. Thủ tục ban đầu không hợp lệ, về sau mãi không bổ sung được. Hơn nữa, bên chủ đầu tư là vốn quốc doanh, sau vụ lãnh đạo trước gặp chuyện, các công việc xử lý sau đó đều cực kỳ cẩn trọng. Đàm phán khả năng thất bại cao, còn đi theo trình tự thì chứng cứ lại không đầy đủ, nội bộ dự án cũng không chịu nổi kiểm tra. Nói tóm lại, nếu Hồng Viễn muốn rút lui mà không tổn hại gân cốt thì e là khó.”
Vương Tín Hồng “ừm” một tiếng:
“Tổng giám đốc Tiểu Đàm bên Minh Hà đang bàn chuyện làm ăn ở A thị, mời luôn cả Tổng giám đốc Trương ăn cơm, gọi cả tôi. Ngày mai cậu đi cùng tôi một chuyến, gặp mặt trực tiếp nói chuyện, có vài chuyện chỉ có thể nói riêng.”
Yên Quan Đình gật đầu đồng ý.
….
Sáng hôm sau, mười giờ rưỡi, Yên Quan Đình và Vương Tín Hồng cùng đáp chuyến bay đến thành phố A. Người được Tổng giám đốc Tiểu Đàm cử đến đón đã tới nơi, hai người đang chuẩn bị ra khỏi sân bay thì Vương Tín Hồng thấy Yên Quan Đình nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ mặt kỳ lạ.
Vương Tín Hồng lập tức tò mò: “Sao thế?”
Yên Quan Đình ngập ngừng một lúc: “Phiên tòa vụ cho vay cuối cùng của Tổng giám đốc Trịnh đã ấn định thời gian mở, Nghiêm Dật đến tòa lấy chứng cứ từ phía đối phương về. Vừa rồi em ấy nhắn hỏi tôi đang ở đâu, muốn mang qua cho tôi xem.”
Vương Tín Hồng ngơ ngác: “Sao giờ lại đi tìm cậu? Cậu đi công tác em ấy không biết à?”
Yên Quan Đình lườm anh ta một cái, mặt không biểu cảm. Vương Tín Hồng bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Cậu không nói với em ấy là hôm nay đi công tác?”
Yên Quan Đình hiếm khi lộ vẻ lúng túng, hôm qua mới vừa hứa với Vương Tín Hồng là sẽ quan tâm tới Nghiêm Dật hơn một chút, còn cố tình thể hiện nữa, vậy mà hôm nay đi công tác lại để người ta bị bỏ lại chẳng hay biết gì, kiểu gì nhìn cũng thấy là không để tâm chút nào.
Vương Tín Hồng... chỉ còn biết lần nữa thở dài não nề.
Một người rồi lại một người, sao ai cũng khiến người ta phải bận lòng thế này chứ?