Trong số học trò của Lý Minh Quang cũng như trong hội cựu sinh viên Khoa Luật trường Đại học R, Yên Quan Đình nổi danh là một truyền kỳ. Nghe đồn vì anh ta quá khắt khe, yêu cầu quá nhiều, hơn nữa mỗi khi phê bình người khác thì lời lẽ độc địa như có tẩm thuốc, thành ra chỉ trong một năm đã thay tới ba trợ lý. Kết quả là trong hội cựu sinh viên, anh đã trở thành đóa hoa cao lãnh có thể nhìn mà không thể chạm – khí chất hoàn toàn “đừng lại gần”.

Các sinh viên đang tìm việc vừa cảm thán “đại lão thật bá đạo”, vừa thành thật nộp đơn xin việc cho người khác.

Nghiêm Dật cũng nằm trong số những người “lặng lẽ nộp đơn cho người khác”, không ngờ vòng vo thế nào lại rơi đúng vào tay Yên Quan Đình. Ngay ngày đầu tiên đã nếm trải yêu cầu nghiêm khắc từ nhân vật truyền kỳ ấy, khiến cả buổi chiều hắn gần như không dám đụng vào điện thoại, đắm chìm trong công việc không thể thoát ra.

Công việc Yên Quan Đình giao vừa nhiều lại tạp, Nghiêm Dật sắp xếp sơ theo thứ tự thời hạn, cuối cùng cũng kịp lúc tan ca gửi mấy hợp đồng cần phản hồi vào hòm thư của anh . Chưa đầy năm phút sau, Yên Quan Đình đã nhắn WeChat: “Qua văn phòng tôi một chút.”

Tốc độ này khiến Nghiêm Dật có linh cảm chẳng lành, hắn ôm lấy laptop của mình, hít sâu một hơi, gõ cửa bước vào văn phòng Yên Quan Đình.

Vừa vào là đã cảm thấy hơi nóng. Văn phòng của các đối tác được lắp điều hòa riêng, nhưng Yên Quan Đình không bật. Nghiêm Dật liếc nhìn bộ vest chỉnh tề kín mít trên người anh, cảm xúc sùng bái trong lòng gần như trào ra ngoài.

Thấy hắn vào, Yên Quan Đình tiện tay bấm một cái đâu đó bên bàn, trong phòng lập tức vang lên tiếng “ù ù” của điều hòa bắt đầu chạy.

Chưa để Nghiêm Dật kịp phản ứng, Yên Quan Đình đã vào trạng thái làm việc: “Mở bản cậu chỉnh sửa ra, chúng ta nói chuyện về các vấn đề trong đó.”

Mọi suy nghĩ trong đầu Nghiêm Dật lập tức trôi sạch, hắn mở tập tin, bày ra dáng vẻ sẵn sàng bị mắng.

Yên Quan Đình bị cái dáng ngồi ngoan ngoãn.jpg của hắn làm khựng lại một chút, suýt quên mất định nói gì, phải ngừng vài giây mới lấy lại được dòng suy nghĩ: “Điều khoản thứ tư, thanh toán tiền hàng – cậu chỉnh sửa khá nhiều, nói lý do xem vì sao lại sửa như vậy.”

Nghiêm Dật thận trọng trả lời: “Em cảm thấy quy định thanh toán trước rồi mới giao hàng đối với loại giao dịch số lượng lớn như thế này hơi mạo hiểm. Hơn nữa trong mẫu hợp đồng anh từng đưa, điều khoản thông thường cũng là thanh toán theo kỳ, nên em đã sửa lại.”

Yên Quan Đình không tỏ rõ ý kiến, chỉ bình tĩnh nói: “Bên A trong hợp đồng này là nhà sản xuất vật liệu, khách hàng mua trực tiếp từ nhà sản xuất sẽ nhận được ưu đãi tương ứng, mà cái giá phải trả cho ưu đãi đó có thể chính là thanh toán trước rồi mới giao hàng. Việc cậu thay đổi điều khoản thanh toán có thể sẽ khiến giao dịch giữa hai bên không thể thực hiện. Cậu từng nghĩ đến điều này chưa?”

Nghiêm Dật nghẹn lời: “……” Đương nhiên là chưa từng nghĩ tới.

Yên Quan Đình tiếp tục: “Cho nên cậu cần nhớ, những điều khoản mang tính thực chất trong hợp đồng, muốn sửa thì hoặc là xác nhận với tôi, hoặc là xác nhận với khách hàng. Sau khi làm rõ phạm vi điều chỉnh mới tiến hành sửa, nếu không rất dễ làm việc vô ích giống như lần này.”

Nghiêm Dật theo phản xạ biện giải một câu: “Anh chưa từng nói là những điều khoản đó không được tùy tiện sửa…”

Yên Quan Đình liếc hắn một cái: “Tôi còn chưa nói cậu được tan làm đi ăn cơm, cậu ăn rồi à?”

Nghiêm Dật nghẹn lời: “……”

Yên Quan Đình: “Những điều khoản mang tính thực chất của hợp đồng, tôi cần phải lặp lại nữa không? Quan trọng thế nào tự mình không rõ à? Cái gì cũng đợi tôi dặn thì chẳng bằng để tôi tự sửa luôn cho rồi.”

Nghiêm Dật: “……”

【Không dám hé lời.jpg】

Yên Quan Đình không dây dưa nữa, lăn con chuột, nhìn xuống điều khoản tiếp theo: “Điều khoản thứ năm, nghiệm thu…”

...

Trong lúc hai người hỏi – đáp qua lại, thời gian đã trôi đến 7 giờ 15 lúc nào không hay. Yên Quan Đình gần như chỉ ra từng chỗ mà Nghiêm Dật đã sửa. Nghiêm Dật nhìn bản hợp đồng phiên bản 2.0 mà gần như bị chỉnh lại toàn bộ, nghẹn đến mức không nói nên lời.

Không ngờ chỉ vài điều khoản thôi mà cũng có thể bị nói nhiều như thế, hắn cũng đánh giá thấp độ “độc miệng” của luật sư Yên rồi. Ngày đầu tiên đi làm mà suýt nữa đã để lại bóng ma tâm lý. May là bản tính Nghiêm Dật vốn rộng rãi, điều chỉnh tâm lý một lúc là trở lại bình thường.

Điều khiến hắn bất ngờ là, Yên Quan Đình không hề kết thúc bằng một bài giáo huấn tổng kết mang tính thấm nhuần, mà chỉ lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua rồi nói: “Gần xong rồi, lát nữa nhận giúp tôi đồ ăn, sau đó cậu có thể về.”

Tuy vẫn phải nhận đồ ăn hộ sếp, nhưng cuối cùng cũng được tan làm rồi! Nghiêm Dật vui vẻ rời khỏi phòng đi thu dọn đồ đạc.

Yên Quan Đình nhìn bóng lưng vui vẻ kỳ lạ của hắn, bóp sống mũi, tắt điều hòa trong văn phòng, tiếp tục cúi đầu làm việc.

Thành phố C mấy năm nay phát triển rất nhanh, nhưng so với những thành phố tuyến đầu như Đế Đô thì vẫn còn khoảng cách không nhỏ. Cụ thể thể hiện ở chỗ, làm việc 996 (làm từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày/tuần) ở đây không nghiêm trọng như ở Đế Đô. Kim đồng hồ chỉ qua 7 giờ 20, tầng này của văn phòng luật gần như đã trống không, chỉ còn vài căn phòng lác đác còn sáng đèn, cả tòa nhà yên tĩnh đến mức có thể quay phim ma.

Yên Quan Đình đã quen với sự yên tĩnh như vậy. Anh là khách quen của việc làm thêm ở văn phòng, một mặt là vì vụ án nhiều, việc nhiều, hơn nữa anh cũng không có trợ lý cố định, rất nhiều việc phải tự mình làm. Mặt khác, đối với anh, về nhà cũng là làm việc, vậy thì ở văn phòng cũng chẳng tính là tăng ca.

Chẳng bao lâu sau, sự yên tĩnh này bị phá vỡ. Nghiêm Dật xách một suất đồ ăn bước vào văn phòng: “Anh Yên, đồ ăn của anh đây.”

Yên Quan Đình ngẩng đầu liếc một cái, thản nhiên nói: “Anh gọi cho cậu đấy. Vất vả rồi. Nếu cậu muốn về sớm thì mang về ăn cũng được.”

Nghiêm Dật ngẩn ra một chút, rõ ràng không ngờ sẽ là hướng đi như vậy. Hắn cúi đầu nhìn logo Xuân Hòa Ký nổi bật trên túi đồ ăn – chuỗi nhà hàng nổi tiếng trong thành phố C, đặc trưng là ngon và… rất đắt.

Bình thường thì Nghiêm Dật không ăn đồ đắt như vậy, nhưng lần này là sếp mời, lại còn tiết kiệm được một bữa tối, một lính mới chưa có kinh nghiệm gì nơi công sở như hắn lập tức bị thu phục, quên sạch ánh mắt soi mói và giọng điệu cay nghiệt của luật sư Yên buổi chiều, vui vẻ cảm ơn rồi xách đồ ăn mang về nhà.

Yên Quan Đình bị giọng nói hồ hởi của Nghiêm Dật làm cho sắc mặt có chút vi diệu. Theo kinh nghiệm dẫn dắt thực tập sinh của anh, sau khi trải qua quy trình làm việc với tiêu chuẩn cao nghiêm khắc của Yên Quan Đình, cho dù tính cách có tốt đến đâu cũng phải cần một khoảng thời gian để thích ứng, sau khi tan làm ít nhiều đều sẽ có chút dè dặt khi đối mặt với anh. Mà kiểu vui vẻ như thể không có chuyện gì xảy ra thế này, thì Nghiêm Dật là người đầu tiên.

Không biết là do trời sinh tính cách như vậy, hay là quá mê món ăn của Xuân Hòa Ký.

Yên Quan Đình nghĩ đến những chuyện không đầu không cuối ấy trong đầu, lại tiếp tục vùi mình vào công việc. Chiều nay Vương Tín Hồng đã gửi toàn bộ tài liệu của dự án thôn Thanh Khê cho anh, anh phải tranh thủ thời gian xem trước.

Gần mười một giờ đêm, Yên Quan Đình mới kết thúc công việc của ngày hôm nay. Tiện tay lấy một quả táo dưới bàn cắn mấy miếng. Những năm gần đây vì ăn uống thất thường nên anh sinh ra chút chán ăn, phải điều chỉnh trong một thời gian dài mới dần hình thành thói quen không ăn tối, thỉnh thoảng ăn chút trái cây, hiệu quả lại cực kỳ rõ rệt. Trong số các đối tác cấp cao ở văn phòng luật Thiên Nhân, chỉ có mình anh vẫn giữ được vóc dáng tiêu chuẩn, cộng thêm khuôn mặt nổi bật, mỗi lần họp là khiến người ta vừa ghen tị vừa hâm mộ.

Cắn xong quả táo, đang chuẩn bị về nhà thì điện thoại của Vương Tín Hồng gọi đến.

Vương Tín Hồng đi thẳng vào vấn đề: “Thằng nhóc đó thế nào?”

Hiệu suất làm việc cũng tạm, năng lực chuyên môn thì tạm thời chưa thấy rõ, tâm lý thì khá tốt, cảm giác là một đứa háu ăn, cho chút đồ ngon là thu phục được luôn... Trong đầu Yên Quan Đình hiện ra một đống suy nghĩ, cuối cùng chỉ trả lời Vương Tín Hồng ba chữ:

“Cũng được.”

Vương Tín Hồng hít sâu một hơi, im lặng hai giây rồi mới hỏi: “Cũng được là kiểu ‘được’ nào?”

Yên Quan Đình: “Ông chủ Lý nhờ anh hỏi à?”

Vương Tín Hồng: “Cậu biết rồi thì nói rõ cho tôi một chút đi!”

Yên Quan Đình hơi khó hiểu: “Dạo này ông chủ Lý rảnh lắm à?”

Vương Tín Hồng: “Ai mà biết được, ông ấy lại khá để tâm tới thằng nhóc này, trước còn đặc biệt dặn tôi phải chăm sóc cho đàng hoàng, tối nay cứ bám lấy tôi hỏi suốt, cậu từng thấy ông Lý lắm lời như vậy bao giờ chưa?”

Đúng là chưa từng thấy thật. Nhưng từ trước đến nay Yên Quan Đình không hề có tí tò mò thừa thãi nào, hờ hững trả lời một câu: “Anh cứ nói thật với ông ấy là được, tôi đi ngủ đây.”

Vương Tín Hồng bị cúp máy thẳng thừng, chỉ biết ngồi bên kia mạng than thở không thôi — thầy hướng dẫn thì truy hỏi đến cùng, sư đệ thì mặc kệ không cứu, cuộc đời sao mà khó khăn đến vậy.

Còn Nghiêm Dật, hoàn toàn không biết mình đã gây ra ảnh hưởng gì đến ông chủ thật sự, vẫn đang lắc lư trên tàu điện ngầm, ôm điện thoại chát chít sôi nổi với Dư Sướng.

Nghiêm Dật: Thật ra mình thấy sếp Yên cũng tốt mà, không nghiêm khắc như lời đồn đâu.

Dư Sướng: Cậu nghiêm túc đấy à?

Nghiêm Dật: Có độ bảy tám phần nghiêm túc!

Dư Sướng: Nghe nói sư tỷ học dân sự thương mại bị mắng khóc chỉ vì dùng sai một dấu câu đấy.

Nghiêm Dật: …
Nghiêm Dật : Cũng không phải không có khả năng đó, sếp Yên bị ám ảnh cưỡng chế với dấu câu lắm, hôm nay mình cũng bị nhắc nhở QAQ.

Dư Sướng: Thế mà cậu còn bảo người ta tốt?

Nghiêm Dật: ? Chẳng phải sao? Cậu xem anh ấy sửa bài kỹ thế cơ mà, bình thường luật sư nào có thời gian rảnh để chỉ bảo tận tình cho trợ lý như vậy.

Dư Sướng: … Thôi được rồi, cậu nói sao thì vậy đi.

Dư Sướng: Nhưng nói thật đấy, cậu không bảo mai phải sửa ba bản hợp đồng khác à? Mà còn không giống hôm nay nữa. Thế chẳng phải mai lại là một trận mưa máu gió tanh?

Dư Sướng: [Ảnh biểu cảm: buồn bã.jpg]

Nghiêm Dật: …

Nghiêm Dật : Dám hỏi tiến sĩ Dư, luận văn mở đề của tiến sĩ trường ta cần 20 vạn chữ phần tổng hợp tài liệu, ngài đã bắt đầu chuẩn bị chưa?

Nghiêm Dật: [Ảnh biểu cảm: cười tủm tỉm.jpg]

Dư Sướng: ……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play