Hôm nay khi đến chỗ làm, Nghiêm Dật không thấy bữa sáng mà sếp Yên chuẩn bị như thường lệ, nên đành tự xuống lầu mua đại chút gì đó ăn tạm. Vừa ăn vừa ngồi tại chỗ, Hắn đoán già đoán non không hiểu lần hiếm hoi sếp đến muộn là có chuyện gì, ai ngờ giây tiếp theo đã nghe được tin: sếp đi công tác rồi.
Nghiêm Dật: "..."
Hắn liếc nhìn chồng tài liệu chứng cứ nguyên đơn vừa mang về, thoáng chốc có chút hoang mang. Rõ ràng còn nhớ lời căn dặn cuối cùng của luật sư Yên hôm qua là: "Đọc xong hồ sơ thì đem cho tôi xem." Thế mà hôm nay người đã không thấy đâu?
Đúng lúc hắn còn đang ngẩn người, Yên Quán Đình, người xưa nay hiếm khi gửi tin nhắn thoại, lại bất ngờ gửi đến hai đoạn thoại dài gần tối đa một phút.
Nghiêm Dật bỗng dưng có linh cảm chẳng lành, vừa bật nghe đã biết mình đoán đúng. Luật sư Yên đi công tác nhưng vẫn không quên sắp việc cho hắn . Hắn vừa nghe tiếng anh ấy trong thoại điểm từng mục một hai ba bốn, vừa đột nhiên cảm thấy: công tác cũng tốt đấy chứ. Dù công việc không hề ít đi, nhưng việc sếp không ở văn phòng lại khiến người ta sinh ra một loại ảo giác như đang được nghỉ phép.
Nhiệm vụ chính mà Yên Quan Đình giao lại cho hắn là buổi huấn luyện pháp lý do hội luật sư tổ chức và một vụ trợ giúp pháp lý. Đặc biệt còn dặn kỹ cách xử lý vụ trợ giúp đó. Dù trong một tháng qua, theo sát Yên Quan Đình không ít lần bị mắng, nhưng hắn cũng đã nắm được quy trình xử lý cơ bản của các vụ kiện. Lần đầu tiên được tiếp nhận vụ án độc lập, Nghiêm Dật bỗng có chút hồi hộp xen lẫn kích động.
Mang theo tâm trạng ấy, hắn đi tìm Lý Vận để bàn bạc phương án cụ thể. Lý Vận tiếp đón rất nhiệt tình, mà Nghiêm Dật cũng thuộc dạng dễ bắt chuyện, hai người vừa nói vừa cười, không khí vô cùng vui vẻ. Chẳng mấy chốc, công việc liên quan đến huấn luyện và vụ kiện đã sắp xếp xong xuôi. Lý Vận cảm thán:
“Không tệ nha Tiểu Nghiêm, hiệu suất làm việc cao thật đấy, không hổ là người có thể sống sót dưới tay đại ma vương!”
Nghiêm Dật cười: “Nói xấu sếp tôi ngay trước mặt tôi luôn à?”
Lý Vận lập tức xua tay: “Ây ây ây, đừng gán tội oan cho tôi nha, tôi đang khen cậu đó biết không!”
Nói đến đây, Nghiêm Dật bỗng thấy tò mò:
“Trợ lý trước của luật sư Yên thật sự đều bị mắng mà bỏ việc hết à?”
Lý Vận lộ rõ vẻ hóng chuyện:
“Cũng không hẳn là tất cả đâu. Về bản chất thì là do luật sư Yên không thích dẫn dắt trợ lý thôi. Nếu không phải bận quá mức không kham nổi, chắc anh ấy cũng chẳng muốn có người hỗ trợ đâu. Mà tôi nghe nói—chỉ là nghe nói thôi nhé—luật sư Yên trước đây từng có một cô trợ lý rất thân thiết, hai người suýt nữa thì thành đôi rồi, cuối cùng chia tay. Từ đó anh ấy không còn thích mang theo trợ lý nữa.”
Nghiêm Dật nghĩ tới gương mặt luôn lạnh tanh, ngoài công việc ra chẳng có ham muốn gì của Yên Quán Đình, thấy rất hoài nghi:
“Thật á?”
Lý Vận rất thẳng thắn:
“Thì ai mà biết được, tám chuyện mà hỏi thật giả thì còn gì thú vị nữa.”
Nghiêm Dật: “...Anh có biết tung tin đồn thất thiệt quá 500 người là phải chịu trách nhiệm không?”
Lý Vận: “...”
Ờ, chuyên nghiệp ghê.
Vụ trợ giúp pháp lý được phân cho Yên Quan Đình cũng không có gì quá phức tạp. Người nộp đơn là Dương Cầm Phương, 78 tuổi, không con không cái, sống nhờ vào trợ cấp và tiền kiếm được từ gánh hàng rong cùng chồng là Điền Trung Hòa – người bị hại trong vụ án lần này. Sáng sớm, ông Điền đạp xe ba bánh đi bán hàng thì xảy ra tai nạn giao thông, bất tỉnh ngay tại chỗ, giám định thương tật cấp một. Hai ông bà không có tiền tiết kiệm, tiền viện phí đến giờ vẫn là bệnh viện tạm ứng, không liên lạc được với tài xế gây tai nạn, bà cụ không còn cách nào khác đành phải xin hỗ trợ pháp lý. Vụ tai nạn giao thông trách nhiệm bồi thường rõ ràng, lại có công ty bảo hiểm và hãng taxi là hai bên có năng lực chi trả, tổng thể mà nói cũng không khó xử lý.
Lý Vận vốn đảm nhiệm nửa công việc hành chính trong đội của Vương Tín Hồng, thường ngày bận rộn, nhưng lần này nể mặt đại boss và luật sư Yên, mới đích thân hướng dẫn Nghiêm Dật làm vụ này. Dù Nghiêm Dật không biết mối quan hệ trong nội bộ, nhưng hắn có tính cách khiêm tốn, làm việc cẩn thận, lời dặn của tiền bối gần như đều hoàn thành nghiêm chỉnh, khiến Lý Vận nảy sinh không ít thiện cảm.
Ba ngày trôi qua, Lý Vận cuối cùng cũng rảnh để cùng Nghiêm Dật đến nhà đương sự thu thập chứng cứ. Thật ra việc thế này thường là hẹn người đến văn phòng luật, nhưng bà Dương vừa già vừa gần như mù chữ, hiếm khi vào thành phố, nên cả hai quyết định tự đi một chuyến cho tiện.
Dương Cầm Phương sống ở thôn Long Cảng, vùng ngoại ô phía Bắc thành phố C, nổi tiếng bẩn, lộn xộn, nghèo nàn. Nơi đây từng là điểm nóng trị an trọng điểm của quận Bắc Lăng, sau nhiều năm trấn áp mạnh tay thì an ninh có cải thiện, nhưng cũng càng thêm tiêu điều. Chính quyền quận Bắc Lăng nhiều năm muốn chỉnh đốn khu vực này, nhưng lại bị hàng loạt vấn đề tồn đọng phức tạp kìm chân, cho tới nay, Long Cảng đã dần trở thành nơi tụ tập của tầng lớp thu nhập thấp, cá lớn nuốt cá bé, người tốt người xấu lẫn lộn.
Trong thôn có rất nhiều dãy nhà dân xây chen chúc, ban ngày mà đường nhỏ bên dưới cũng bị che phủ đến tối om. Nghiêm Dật và Lý Vận, cả hai mặc vest chỉnh tề, tay xách laptop, đi trong Long Cảng cứ như người đến từ thế giới khác. Ngôi làng đổ nát và yên ắng, vài bóng người đi lại cũng lộ vẻ lơ ngơ. Hai người lần theo số nhà quanh co chừng mười phút mới đến trước một tòa nhà cũ nát.
Căn nhà hai tầng kẹt giữa hai tòa chung cư cao tầng, phía trên bị các ban công cơi nới trái phép che kín. Nghiêm Dật dùng đèn pin điện thoại rọi thử, chỉ thấy tường ngoài bong tróc nghiêm trọng, còn bị loang lổ mấy vệt màu lạ không rõ là gì. Trước cửa có một con A Hoàng (chó), nằm im nhìn họ không chớp mắt.
Lý Vận "hít vào một hơi", Nghiêm Dật quay sang nhìn:
“Vận ca sợ chó à?”
Lý Vận cười khổ: “Không hẳn là sợ, chỉ là hơi chột dạ thôi.”
Không phải sợ thì là gì, Nghiêm Dật thầm lẩm bẩm, rồi chủ động bước lên đuổi A Hoàng ra.
A Hoàng ngoan ngoãn lùi lại mấy bước, Nghiêm Dật gõ cửa phía sau.
Bên trong vọng ra giọng khàn khàn của một phụ nữ: “Ai đó?”
Nghiêm Dật lên tiếng: “Cháu chào bà Dương ạ? Bọn cháu là luật sư, hôm qua có liên hệ với bà đó.”
Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, Dương Cầm Phương cảnh giác liếc nhìn hai người đứng ngoài. Nghiêm Dật mỉm cười với bà, Dương Cầm Phương thoáng sững sờ, sau đó dường như yên tâm hơn, mở cửa mời họ vào.
“Luật sư, chuyện của ông nhà tôi… xử lý được không cháu?”
Chờ đến khi ba người họ ngồi yên trong căn nhà không lớn lắm, Dương Cầm Phương mới hơi thấp thỏm hỏi ra vấn đề kia. Lý Vận nghe vậy thì rất tự nhiên tiếp lời:
“Có lẽ hôm qua khi chúng tôi nói chuyện qua điện thoại chưa được rõ ràng lắm, vậy giờ nói trực tiếp với bà để phân tích tình hình một chút…”
Nghiêm Dật ngồi bên cạnh, mở laptop ghi lại những điểm chính trong cuộc nói chuyện. Chẳng bao lâu sau, lo lắng của Dương Cầm Phương tạm thời được Lý Vận xoa dịu, bà đứng dậy chuẩn bị đi tìm mấy giấy tờ liên quan theo lời dặn của Lý Vận.
Ngay lúc đó, cánh cửa gỗ bị ai đó thô bạo đẩy tung ra, tiếng khung cửa đập vào tường khiến cả ba người trong phòng đều giật mình.
Mấy thanh niên ăn mặc lòe loẹt lêu lổng bước vào, trông chỉ tầm hai mươi tuổi đầu, vài người phía sau mặt còn non choẹt, nhìn như chưa đủ tuổi thành niên.
Tên tóc vàng đi đầu liếc nhìn Lý Vận và Nghiêm Dật ăn mặc chỉnh tề, sau đó quay sang nhìn Dương Cầm Phương:
“Bà già, bà còn nói không có tiền? Không có tiền thì tìm đâu ra trai bao? Nghe nói còn là luật sư cơ đấy, nhà bà có tiền thuê luật sư, thế mà bảo không có tiền trả nợ à?!”
Dương Cầm Phương đứng dậy, hơi run rẩy, nhưng có lẽ vì cảm giác an toàn từ hai người thanh niên bên cạnh, bà khàn giọng phản bác:
“Tôi không nợ tụi bây! Cảnh sát còn nói rồi, chuyện đó không cần trả!”
“Ồ, cảnh sát nào nói? Sao tôi không nghe thấy?” Tóc vàng lớn tiếng nói, quay đầu hỏi đám đàn em phía sau:
“Tụi bây có nghe thấy không?”
Mấy tên đàn em rất biết phối hợp, nhao nhao phụ họa nói không nghe thấy.
Lý Vận nhíu mày, khẽ dịch bước chân ra sau Nghiêm Dật, nhanh chóng núp sau lưng hắn, lén dùng điện thoại nhắn tin báo cảnh sát. Anh ta không nhìn thấy sắc mặt của Nghiêm Dật đang tối sầm lại. Khi anh ta vừa cất điện thoại, chuẩn bị dàn hòa, thì nghe thấy Nghiêm Dật lên tiếng:
“Cảnh sát nói hay không, gọi 110 là biết,” Hắn bước lên một bước, chắn ngang tầm nhìn của tên tóc vàng về phía Dương Cầm Phương, “Cảnh sát chưa tới, mấy người tốt nhất biết điều chút đi. Một đám đàn ông con trai bắt nạt người già, không thấy nhục à?”
Nghiêm Dật tuy mặc vest nhìn như người đàng hoàng, nhưng dù sao cũng còn trẻ, thêm vào đó là ngũ quan tinh tế, đường nét mềm mại, không đến mức bị nhầm giới tính, nhưng bảo có khí thế dọa người thì thật sự là chuyện đùa.
Huống chi những lời vừa rồi chẳng có chút sức nặng nào, thấy Nghiêm Dật đưa tay lấy điện thoại trên bàn trà, tên tóc vàng mắng một câu tục, không chút do dự xông lên, vung nắm đấm định đánh rơi điện thoại trong tay cậu.
Sắc mặt Lý Vận biến đổi, định lên tiếng ngăn lại thì thấy Nghiêm Dật bất ngờ ra tay, nắm chặt cổ tay tên tóc vàng, xoay mạnh một cái, tiếng chửi của hắn lập tức biến thành tiếng kêu thảm. Chưa kêu xong, Nghiêm Dật lùi lại một bước, kéo mạnh tay hắn, khiến hắn mất đà ngã chúi về phía trước, đầu gối trái của Nghiêm Dật thuận thế thúc mạnh lên bụng hắn. Cú này rất mạnh, âm cuối trong tiếng hét nghẹn lại trong khí quản, tên tóc vàng không thốt nên lời, Nghiêm Dật vừa buông tay, hắn lập tức ngã xuống đất, ôm bụng thở dốc r*n rỉ.
Tình huống diễn ra quá nhanh, chưa đến một giây, cả căn phòng im bặt, mọi người nhìn Nghiêm Dật như thấy ma.
Chưa kịp để đám đàn em của tên tóc vàng phản ứng, Nghiêm Dật đã tiện tay cầm con dao gọt trái cây đặt trên bàn của Dương Cầm Phương, lạnh mặt xoay một vòng trong tay, bình thản nhìn bọn chúng:
“Giờ có thể đợi cảnh sát tới chưa?”
Đám nhóc nhìn con dao trong tay Nghiêm Dật, rồi lại nhìn tên tóc vàng đang r*n rỉ hấp hối dưới đất, không ai dám cử động.
Cứ thế giằng co vài phút, không xa vang lên tiếng còi cảnh sát chói tai, hai tên đàn em đứng ngoài cùng liếc nhau, không nói không rằng lập tức quay người bỏ chạy, cả đám nháo nhào biến mất không thấy bóng.
Nghiêm Dật phản ứng cực nhanh, bước lên túm cổ áo hai tên chạy sau cùng, chúng bị kéo mất thăng bằng, loạng choạng vài bước đụng vào khuỷu tay gập lại của Nghiêm Dật, vừa vặn bị thúc cho một cú, Nghiêm Dật lại thuận thế đá vào kheo chân hai người, khiến cả hai không thể không khuỵu xuống đất.
Hai viên cảnh sát của đồn Long Cảng chạy nhanh vào, vừa lúc thấy cảnh này liền khựng lại ba giây, sau đó, một trong hai người – vị lớn tuổi hơn – nhận ra hai gương mặt quen thuộc đang quỳ dưới đất, lập tức mắng to:
“Lại là mấy đứa thối tha tụi mày! Không gây chuyện một ngày là ngứa ngáy đúng không hả!”
Hai tên đang quỳ rùng mình một cái, còn chưa kịp mở miệng, tên tóc vàng vừa rồi còn nằm bẹp dưới đất đã bật dậy, trốn sau lưng cảnh sát, chỉ tay vào Nghiêm Dật lớn tiếng hét:
“Chú cảnh sát, chính hắn đánh người! Mau bắt hắn lại đi!”
Hai cảnh sát sững người, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Dật, hắn nở một nụ cười vô tội:
“Cảnh sát, tôi là người báo án.”
Tên tóc vàng: “???”