Thôn Mười Dặm nằm gần sát thành, chỉ có khoảng hai trăm hộ dân, ba mặt núi vây quanh, phong cảnh nên thơ hữu tình. Vào tiết trời phương Bắc, dù đã sang năm mới, tuyết trên núi vẫn phủ trắng xóa.
Trên con đường núi quanh co, hai tiểu nữ hài đang dắt díu nhau đi. Lưu Thúy Thúy mười hai tuổi, lớn hơn Hạ Thược hai tuổi, sinh ra và lớn lên ở thôn, thân thể cao gầy, nhanh nhẹn leo dốc. Thấy Hạ Thược mặc kín như bánh chưng, bước đi chậm chạp vụng về, nàng cười không nhịn được.
Hạ Thược chau mày. Nãi nãi bắt nàng mặc tận hai lớp áo len và thêm một chiếc áo bông đỏ chót bên ngoài, đi lại khó khăn chẳng khác gì một cái Bao Tử. Nhưng được ra ngoài là quý rồi, nàng cũng không tính toán nhiều.
“Thược Tử, mau nhìn! Ta thấy Chu giáo thụ kìa! Cả Chu Vượng thúc và Vương thúc thôn trưởng cũng đang ở đó!” – Lưu Thúy Thúy chỉ tay hớn hở.
Hạ Thược nhìn theo. Trước mặt là hồ nước nhỏ đang đóng băng, phía sau là dãy núi hùng vĩ. Mấy vị nam nhân đứng thành nhóm, chỉ trỏ về hướng sau núi, trông như đang khảo sát địa thế.
Hai người chạy lại gần. Chu Vượng thấy bèn cười hỏi: “Sao các cháu lên đây?”
“Thược Tử nói muốn theo cháu lên núi xem Chu giáo thụ, nên cháu dẫn đi.” – Lưu Thúy Thúy trả lời ngay.
Hạ Thược bất đắc dĩ, đành vòng tay chào hỏi từng người, rồi hướng lão nhân hiền từ kia cúi đầu: “Cháu chào Chu giáo thụ.”
Chu giáo thụ thấy Hạ Thược dễ thương, lễ phép, liền bật cười vui vẻ, hỏi han tuổi tác. Sau đó lại quay sang tiếp tục bàn chuyện.
“Ta thấy nơi này tàng phong tụ khí, làm đất xây mộ tổ là rất ổn.” – Chu giáo thụ nói, chỉ xuống vùng đất trước mặt.
Vương thúc và mấy người lớn trong thôn gật gù phụ họa. Chu Vượng liền nói: “Nhị thúc đã định, chúng ta nghe theo. Đợi sang xuân đất tan giá, bắt đầu khởi công.”
Hạ Thược đứng một bên, ban đầu còn không để tâm. Tuy học kiến trúc có qua môn tự chọn phong thủy, nhưng phần lớn chỉ là ứng dụng hiện đại – kiểu sắp xếp nội thất hài hòa, không quá sâu xa. Phong thủy âm dương chân chính, nàng chưa từng học qua.
Thế nhưng, khi nàng nhìn kỹ về phía vùng đất Chu giáo thụ chọn, trong mắt bỗng hiện lên cảnh tượng khác thường – đất trời như phủ một lớp khí lưu mờ mịt.
Một nửa là ánh sáng trắng ấm áp khiến người dễ chịu, nửa còn lại lại là u ám, âm lãnh khiến nàng rùng mình. Hai khí thể phân định rõ ràng.
“Đây là... âm khí và dương khí?” – Hạ Thược nghi hoặc. Dù chưa chắc chắn, nhưng nàng biết chắc, vùng Chu giáo thụ chọn hiện đầy âm khí nặng nề, nồng đến nghẹt thở.
Nơi đây, không phải nơi lành!
Trong ký ức kiếp trước, Chu giáo thụ và cả nhà từng gặp biến cố nghiêm trọng. Rất có thể, căn nguyên là từ đây!
Hạ Thược biết, nàng không thể nói toạc ra – ai tin lời một đứa trẻ chín tuổi nói chuyện phong thủy? Suy nghĩ nhanh, nàng đổi cách tiếp cận, kéo áo Chu giáo thụ:
“Chu gia gia, người vừa nói tàng phong tụ khí, tàng phong là sao ạ?”
Chu giáo thụ chưa kịp đáp, Vương thúc đã gắt: “Trẻ con hỏi chi mấy thứ mê tín! Thời nay người ta tin khoa học!”
Chu giáo thụ lại nghiêm mặt phản bác: “Phong thủy bắt nguồn từ Chu Dịch, là tinh túy tổ tiên truyền lại. Trong đó tuy có phần biến tướng thành mê tín, nhưng phần tinh hoa thì nên giữ. Tây phương còn bắt đầu nghiên cứu văn hóa phương Đông, cớ sao chúng ta lại tự chê?”
Ông vừa nói, vừa ôm Hạ Thược lên chỉ tay: “Nhìn dãy núi kìa, có giống hình rồng không?”
Hạ Thược không trả lời ngay. Lúc này được bế cao, nàng quan sát rõ hơn. Sau núi thôn Mười Dặm có một con đường lớn chạy xuyên qua núi, cắt đứt một phần sườn núi phía sau.
“Rồng không có đuôi.” – nàng chỉ tay nói nhỏ.
Chu giáo thụ sững người, vội nhìn theo hướng nàng chỉ. Sắc mặt ông lập tức biến đổi.
“Ai nha! Không ổn! Ta sao lại không để ý đường cái này? Không được, không thể làm ở đây!”
Lập tức cả đám người giật mình, Chu Vượng hỏi: “Nhị thúc, sao lại không tốt?”
“Đừng hỏi! Đổi chỗ! Lập tức đổi chỗ!” – Chu giáo thụ gần như hô lên, lại quay sang nắm tay Hạ Thược, giọng run run: “Nhờ cháu nhắc nhở, không thì đã gây ra đại họa! Cháu thật là phúc tinh!”
Người lớn xung quanh vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng thái độ Chu giáo thụ quá nghiêm túc khiến không ai dám cãi. Cả đoàn lại theo ông khảo sát vị trí mới.
Lần này, Hạ Thược thấy nơi ông chọn tụ dương khí, ánh sáng trắng ấm lan tỏa. Nàng gật đầu yên tâm.
Chu giáo thụ lại bế nàng lên, cho xem một vòng nữa mới yên lòng. Hành động ấy khiến Hạ Thược dở khóc dở cười, mà Chu Vượng và Vương thúc nhìn đều tròn mắt – học giả nổi danh đến vậy, sao lại coi trọng một đứa trẻ?
“Chỗ này tốt rồi!” – nàng miễn cưỡng phụ họa, trên trán đầy hắc tuyến.
Chọn đất xong, đoàn người bàn chuyện khởi công đầu xuân rồi cùng nhau xuống núi.
Ngay khi họ vừa đi, phía trên núi, trong một tòa nhà ẩn mình giữa rừng cây, một lão nhân tóc bạc ngồi trên xe lăn nhìn theo đoàn người, ánh mắt lóe lên kinh ngạc.
“Sáng nay ta bói toán, kết quả hoàn toàn không phải vậy... Mạc Phi nơi đây, thiên cơ hỗn loạn... Là ai? Là đứa bé kia sao?”