Sau khi đã quyết ý, Đỗ Lâm bảo Lâm Tĩnh đỡ mình đi vệ sinh.

Khâu Văn tuy đang chơi đùa náo nhiệt với người khác, nhưng vừa thấy Đỗ Lâm xuất hiện liền chạy tới, bám chặt lấy cánh tay cô, tỏ ra quan tâm:
“Đi vệ sinh à? Còn khó chịu không? Để tớ đỡ cậu, đi thôi.”

“Bớt giả vờ đi, cậu không thấy buồn nôn à?” Đỗ Lâm đẩy cô ta ra, mặt đầy chán ghét.

Khâu Văn sớm đã quen với sự phản kháng của người mới, vẫn cười tươi, thân thiết dìu cô đi:
“Lâm Lâm à, sau này cậu sẽ hiểu, chỗ bọn mình như một đại gia đình vậy, ngoài việc không thể rời khỏi đây thì chỗ nào cũng tốt. Mọi người giúp đỡ nhau, cùng bán hàng cùng kiếm tiền, ai cũng ấm lòng cả.

Cậu nhìn xem, ai mà không vui vẻ? Nếu không có lợi, người ta có thể vui như thế à?”

“Nói còn hay hơn cả ca sĩ, chẳng phải chỉ là đang lừa người ta thôi sao?” Đỗ Lâm cười lạnh, cả người đè lên Khâu Văn, yếu ớt vừa đi vừa nói những lời chọc vào lòng người:
“Khâu Văn, nhà cậu có biết chuyện cậu đang làm không? Hồi mới tốt nghiệp cấp hai, bố cậu mắng cậu là kẻ vô dụng, đầu óc ngu ngốc, chẳng làm việc gì đàng hoàng, lúc đó tớ còn thấy uất ức thay cho cậu.

Giờ thì tớ hiểu, ông ấy chẳng sai gì cả, cậu từ gốc đã thối nát rồi.”

Cô nhìn thấy sắc mặt Khâu Văn trở nên khó coi, biết rõ cô ta để ý điều gì, mỗi câu nói ra đều nhằm trúng điểm yếu:
“Chả trách mẹ cậu thích em gái mà chẳng ưa cậu, vì trong lòng cậu toàn mưu mô. Trước kia chắc chắn thường xuyên bắt nạt em gái chứ gì? Em gái cậu học lớp 10, học hành giỏi giang, bố mẹ cậu tự hào lắm.

Ban đầu tớ còn thấy họ thiên vị, giờ thì thấy họ thiên vị là đúng, vì cậu đúng là nỗi nhục của họ…”

“Đỗ Lâm!” Khâu Văn tức đến tím mặt, nghiến răng ken két:
“Tớ biết cậu giận, nhưng cũng không thể nói tớ như thế được, tụi mình học cùng bốn năm, sao cậu lại nhìn tớ như vậy?”

Đỗ Lâm lạnh nhạt nói:
“Học cùng bốn năm, hôm nay tớ mới thật sự nhìn rõ cậu là loại người gì. Cậu cứ chờ đấy, Đỗ Lâm này chưa từng chịu thiệt thế này bao giờ, đợi tớ khỏi rồi sẽ cho cậu biết tay!”

Khâu Văn tức đến bật cười, cũng không giả bộ nữa:
“Cậu nghĩ đây là đâu? Cậu chỉ biết múa may vài chiêu mà cũng muốn làm càn ở đây? Thấy trong sân có bao nhiêu người không?” Cô ta đẩy Đỗ Lâm vào toilet, “Nhanh lên, đừng lề mề.”

Đỗ Lâm vào toilet, chỉnh lại quần áo, giày dép, thắt lại dây giày, để đến lúc cần không xảy ra sự cố. Rồi cô leo lên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, đứng cao hơn mới lờ mờ thấy được cái nhà máy mà Lâm Tĩnh từng nhắc, cẩn thận xác định lại phương hướng một lần nữa.

Đợi đến khi Khâu Văn sốt ruột gõ cửa lần thứ ba, cô mới ra ngoài.

Chỉ mười mấy phút sau, cô lại bảo Lâm Tĩnh đỡ mình đi vệ sinh. Lần này Khâu Văn mặt lạnh kéo cô đi, vừa đi vừa giật cô, Đỗ Lâm đi đi lại lại khiến Khâu Văn toát hết mồ hôi. Vừa nằm lại giường, cô đột nhiên mỉm cười với Khâu Văn:
“Ở đây do anh Vinh quản đúng không? Cậu theo ảnh à? Cậu nói xem nếu tớ muốn theo ảnh, liệu ảnh có vì tớ mà xử cậu không?”

Sắc mặt Khâu Văn thay đổi, lập tức quay sang nhìn cô. Đỗ Lâm nằm co ro trên giường, nghiến răng:
“Khâu Văn, cứ chờ đấy.”

Hai mươi phút sau, Đỗ Lâm lại đi vệ sinh. Lần này Khâu Văn không thèm đỡ nữa, trực tiếp bảo Lâm Tĩnh dẫn cô đi.

Cô ta bị những lời của Đỗ Lâm chọc tức, lòng cũng hơi hoảng. Ở đây cô ta sống tốt hơn người khác là vì bám được vào anh Vinh. Nhưng Đỗ Lâm xinh hơn cô ta nhiều, đẹp như minh tinh vậy, nếu cô ta thực sự muốn trả thù mà đi theo anh Vinh, thì anh ta chắc chắn sẽ xử cô ta đầu tiên.

Cô ta nhìn thấy Đỗ Lâm dựa vào người Lâm Tĩnh đi về, ánh mắt lướt qua, phát hiện mấy gã đàn ông đang nhìn chằm chằm vào Đỗ Lâm, lại càng thấy bực.

Chiều hôm đó, Đỗ Lâm cứ nửa tiếng lại đòi đi vệ sinh một lần, ai cũng biết là cô bị cảm và không quen nước, ban đầu còn có người cảnh giác, nhưng rồi không ai thèm quan tâm nữa, thậm chí thấy phiền.

Mọi người đang ăn mừng ngoài sân, có người chơi bài, có người ăn uống. Cô cứ yếu ớt đi qua đi lại, mấy người thua bạc còn mắng cô xúi quẩy.

Có một gã thanh niên thua tiền, vừa thấy cô đi qua đã đá bàn mắng:
“Lâm Tĩnh mày mù hả? Cút ra xa!”

Mấy người khác cũng hùa theo, chửi hai cô đừng có đi lại trước mặt họ nữa. Trời sắp tối, mai còn phải đi thành phố bán dầu gội, ai cũng muốn chơi cho vui, đương nhiên không muốn nhìn thấy Đỗ Lâm ủ rũ trước mặt.

Đỗ Lâm trong lòng mừng thầm, mặt lại tỏ vẻ ấm ức, còn lườm Khâu Văn một cái mới dựa vào Lâm Tĩnh ngồi ở gần toilet.

Toilet nằm trong góc khuất, bên cạnh là đống đồ lặt vặt, sát tường bao quanh sân. Trên tường có hàng mảnh chai nhọn hoắt và hai lớp dây thép gai như lông nhím. Trong sân không nhìn thấy toilet.

Khâu Văn để cô ngồi ở đó, lúc nào cũng có thể trông thấy cô ngẩng đầu lên, nghĩ như vậy là an toàn.

Giờ cô ta chẳng buồn nói chuyện với Đỗ Lâm nữa, chỉ liếc nhìn vài lần, thấy cô vẫn cách chục phút lại cau mày đi toilet, mười mấy phút mới ra, thì dần dần mất cảnh giác.

Đỗ Lâm cúi đầu, dùng khóe mắt để quan sát động tĩnh xung quanh, cô rất hài lòng với tình hình hiện tại. Thời gian quá ngắn, cô không thể làm được gì quá hoàn hảo, nên muốn trốn thoát cũng phải nhờ vào may mắn.

May mà Khâu Văn phản ứng đúng như cô dự đoán, bị mắng mấy câu là không muốn dây dưa nữa, chứ nếu cứ giả vờ thân thiết thì lại khó cắt đuôi.

Cô cũng không sợ Khâu Văn tức rồi sẽ đánh mình, bị lừa tới đây mà không có chút phản kháng nào mới là lạ. Huống hồ cô “ốm yếu” thế kia, lại là dịp lễ, Khâu Văn chắc chắn sẽ không dám làm ầm lên.

Chỉ có điều là Lâm Tĩnh thật lòng lo cho cô, lần nào cũng kiên nhẫn đỡ đi đỡ lại, còn an ủi:
“Thật ra, chẳng phải ba chồng tương lai của cậu là giám đốc ngân hàng sao? Biết đâu sắp đến cứu cậu rồi, cậu cứ dưỡng bệnh cho tốt.”

Đỗ Lâm cúi đầu, đang nghĩ làm sao để tìm cớ đuổi Lâm Tĩnh đi. Giờ là lúc xe tải chuyển hàng đến nhà máy, cô phải hành động. Nhưng làm sao để cô ấy đi khỏi đây mà không nghi ngờ? Khó thật.

Đúng lúc đó, gã tóc vàng đi vệ sinh xong, nhìn thấy hai cô đang ngồi, bỗng ngồi phịch cạnh Lâm Tĩnh, ôm chầm lấy cô rồi hôn bừa lên mặt:
“Vợ ơi, anh thắng hơn hai trăm, theo anh đi, anh mua cho đồ mới!”

Gã nồng nặc mùi rượu, mượn hơi men mà làm càn. Lâm Tĩnh hoảng sợ đẩy hắn, vừa khóc vừa gào:
“Đừng chạm vào tôi, buông ra, buông ra!”

Đỗ Lâm cứ tưởng Lâm Tĩnh đã nghĩ thông khi bảo cô nhận mệnh, ai ngờ đến lúc này vẫn sợ đến vậy.

Giờ cô lặng lẽ đi vào toilet là có thể trốn mà không cần tìm cớ, nhưng nhìn ánh mắt sợ hãi của cô gái ấy, cô không thể làm ngơ.

Chỉ do dự một giây, Đỗ Lâm đã ngã về phía hai người, bắt đầu nôn khan.

Tên tóc vàng đang chếnh choáng lập tức đứng bật dậy, nổi giận chửi:
“Đm xúi quẩy, không mau lôi nó vào toilet!”

Hắn mắng xong rồi bỏ đi. Lâm Tĩnh run lẩy bẩy, vừa khóc vừa dìu Đỗ Lâm vào toilet, đầu óc trống rỗng, nước mắt không ngừng chảy.

Tới cửa toilet, Lâm Tĩnh đột nhiên níu Đỗ Lâm lại, nói:
“Chị Lâm… chị nói muốn theo anh Vinh có thật không? Nếu chị theo ảnh, chị là chị dâu của tụi em rồi, chị giúp em được không? Chị bảo em làm gì cũng được, em không muốn, em thật sự không muốn… Phải rồi, ba chồng chị là quan chức đúng không? Ổng chắc chắn sẽ cứu chị, chị Lâm, dẫn em theo với.”

Cô bỗng quỳ sụp xuống, ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa:
“Em xin chị, Đỗ Lâm, xin chị giúp em một lần.”

Ánh mắt cô chứa đầy khẩn cầu, tuyệt vọng đến không còn đường lui. Dù trước đó khuyên Đỗ Lâm nên cam chịu, nhưng ai lại thực sự cam tâm chấp nhận số phận? Chỉ cần có một tia hy vọng, con người ta luôn muốn thử.

Lần đầu tiên Đỗ Lâm gặp người đáng thương đến vậy. Cô nghiến răng, bịt miệng Lâm Tĩnh lại, nhanh chóng nói nhỏ:
“Im! Tôi không có người yêu hay ba chồng gì cả, càng không theo anh Vinh. Tôi chuẩn bị trốn. Nếu không muốn bị làm nhục thì đi theo tôi. Tôi có cách.”

Lâm Tĩnh lập tức trợn to mắt, định đứng dậy nhưng phát hiện Đỗ Lâm khỏe đến kinh ngạc, hoàn toàn không giống người bệnh yếu. Cô sững sờ nhìn cô ấy, kinh ngạc không nói nên lời.

Đỗ Lâm nói nhỏ:
“Giờ là lúc tốt nhất. Cô không đi thì tôi đi. Cùng lắm bị bắt về ăn đòn. Im lặng coi như trả ơn tôi lúc nãy giúp cô, không thì tôi lật ngược lại đổ hết cho cô.”

Lâm Tĩnh sợ điếng người. Nhưng vừa nghĩ đến nỗi sợ hãi khi nãy, cái cảm giác nhơ nhuốc ấy lại bốc lên. Lửa trong lòng cô bùng cháy.

Chạy! Cùng lắm bị đánh một trận, bị đánh đâu có ít rồi?

“Ngoài chị ra em không tin ai hết. Em đi với chị!” Lâm Tĩnh giật tay cô ra, siết chặt nắm đấm, chỉ có cánh tay run rẩy là chứng tỏ cô sợ hãi đến mức nào.

Thời gian cấp bách, mọi thứ đều là canh bạc.

Đỗ Lâm cởi áo khoác ném lên tường, che đám thủy tinh nhọn và dây thép, đè Lâm Tĩnh vào tường, dùng đầu gối và vai cô làm điểm tựa rồi trèo lên.

Cô ngồi vững trên tường, cúi xuống vươn tay:
“Lên!”

Trời đã tối đen. Lâm Tĩnh ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ gọn gàng, ánh mắt kiên định của Đỗ Lâm, phút chốc như thấy được ánh sáng cứu rỗi.

Cô trống rỗng đưa tay lên, theo chỉ dẫn mà leo lên. Vừa lên tới tường thì bị Đỗ Lâm đẩy mạnh xuống bên ngoài, ngã sóng soài.

Không còn thời gian do dự, Đỗ Lâm cũng nhảy xuống, kéo theo áo khoác giờ đã rách bươm vì kính và dây thép. Cô mặc vào rồi kéo Lâm Tĩnh lao vào rừng, hướng về phía nhà máy mà chạy.

Lâm Tĩnh giờ như rơi khỏi trạng thái liều mạng, vừa chạy vừa hoảng:
“Chị… chị Lâm… nhà máy không cứu được đâu, giờ chạy đi đâu…”

“Tôi có cách, cứ chạy theo tôi!” Đỗ Lâm không kịp giải thích, cũng không định nói hết kế hoạch.

Trong sân, mọi người vẫn chơi bời nhốn nháo. Có người chơi bài, có người uống rượu hát hò, khói thuốc bay mù mịt. Gã trai lúc nãy trở về, vừa chửi vừa kể chuyện Đỗ Lâm suýt nôn vào người hắn, bị cả đám cười nhạo.

Khâu Văn tiện tay liếc về phía toilet, không thấy Đỗ Lâm cũng chẳng để tâm. Nghĩ chắc lại đi nôn rồi, vẫn đang trong toilet chứ đâu. Cô ta đứng dậy tới bên cạnh anh Vinh xem bài.

Một con bé tóc vàng mà cũng dám tranh đàn ông với cô ta? Nằm mơ đi, đàn ông đâu chỉ nhìn mỗi cái mặt.

Không ai ngờ, hai cô gái tưởng như yếu đuối nhất lại dám bỏ trốn. Họ chạy trong bóng tối, ngã mấy lần cũng không dám dừng lại, cắm đầu chạy về phía hy vọng được tự do.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play