Lạc Y Nhi khẽ rũ mắt, che đi tia lạnh lẽo trong đồng tử. Nàng đang chờ Thẩm Như Nhân tự tay phá hủy chút tình nghĩa mà Tĩnh Vương dành cho Thẩm thị. Khi ấy, nàng sẽ không còn e dè mà thẳng tay đối phó với cả Thẩm Như Nhân lẫn Hoàng hậu. Hai người này chẳng chút kiêng nể tính kế nàng, lẽ nào họ thực sự nghĩ nàng là kẻ nhu nhược dễ bắt nạt?
Trong lòng muôn vàn suy nghĩ, Lạc Y Nhi vẫn nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng an ủi Sở thị: “Mẫu thân đừng nghĩ nhiều. Thẩm thị là do con cho phép vào phủ. Điện hạ cũng đã nói với con, sẽ để Thẩm thị trở về Giang Nam.”
Sở thị khẽ nhíu mày: “Nếu đã vậy, sao con còn đưa người về phủ? Chẳng lẽ thật sự…” Bà hạ giọng, “Chẳng lẽ con không đủ tư cách làm Vương phi sao?”
Nói xong, không biết nghĩ gì, sắc mặt bà nhạt đi. Bà tiếp tục: “Y Nhi, hãy nghe mẫu thân một lời. Danh tiếng bên ngoài chẳng quan trọng bằng việc bản thân sống tốt. Thanh danh lẫy lừng thì có ích gì?”
“Con tuyệt đối không được vì cái danh hiền lương thục đức mà đẩy bản thân vào thế khó xử,” bà khép mắt, giọng nhàn nhạt, như trôi về một nơi xa xăm. “Cũng đừng như mẫu thân năm xưa…”
Năm đó, khi bà mang thai, nhớ lời dạy của mẫu thân bà lúc xuất giá, rằng phải hiền lương, phải rộng lượng, không được nhỏ nhen, không được như đại tỷ của bà, động chút là ghen tuông, đẩy phu quân ra xa, để rồi tự chuốc lấy thảm cảnh.
Bà luôn ghi nhớ lời mẫu thân. Khi mang thai, dù vẫn còn gắn bó keo sơn với Hầu gia, bà vẫn nâng Khâu di nương lên. Bà vẫn nhớ rõ, người nam nhân chưa từng nặng lời với bà đã tức giận đập chén đũa, lạnh lùng hỏi bà có thật sự muốn hắn sủng hạnh người khác không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play