Sau phán quyết cuối cùng, Lệ tiệp dư bị giáng cấp, Ôn Vương Phương Cẩn Du được ghi danh dưới tên Dung tiệp dư. Sau mười tám năm, cuối cùng Phương Cẩn Du cũng trở về với mẫu thân ruột. Nhìn Dung tiệp dư khóc không thành tiếng, Phương Cẩn Du chỉ lặng lẽ cúi đầu, không nói một lời.
Trong khi đó, Khánh Nhã công chúa vẫn được ghi danh là nữ nhi của Dung tiệp dư. Ngày ấy, trong đại điện, Dung tiệp dư quỳ rất lâu, hai chân tê dại, bước đi tập tễnh đến trước mặt Khánh Nhã. Bà dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng, vừa khóc vừa cười, nói:
“A Nhã, con có nguyện gọi ta là mẫu phi cả đời không?”
Khánh Nhã sững sờ một lúc lâu, cuối cùng nhào vào lòng bà, khóc nức nở gọi: “Mẫu phi!”
Mẫu tử hai người ôm nhau mà khóc. Dù không phải ruột thịt, nhưng bao năm tình cảm yêu thương sâu đậm, Dung tiệp dư sao có thể dễ dàng buông bỏ.
Chỉ là không ai để ý, đứng bên cạnh họ, Phương Cẩn Du lặng lẽ ngước mắt nhìn hai người. Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười mang chút châm biếm và lạnh lùng.
Dẫu sao cũng cách biệt mười tám năm, Dung tiệp dư đối xử với Ôn Vương Phương Cẩn Du quá đỗi thận trọng. Phương Cẩn Du vẫn như xưa, ôn hòa mỉm cười đáp lại, nhưng càng ngày càng lộ rõ vẻ xa cách.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT