Trong đình hóng gió, sau khi Phương Cẩn Du thốt ra những lời ấy, không gian chợt tĩnh lặng. Lạc Y Nhi bất ngờ ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo của hắn. Hai người quen biết đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy thần sắc ấy trên gương mặt hắn. Nụ cười ôn hòa thường ngày giờ đây lộ ra sự lạnh lùng, không còn che giấu.
Gió xuân thổi qua đình, mang theo chút se lạnh. Phương Cẩn Du nhìn gương mặt Lạc Y Nhi dần trở nên lạnh nhạt, hắn chậm rãi mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại ẩn chứa sự băng giá khó hiểu: “Y Nhi đối đãi với tam hoàng huynh thật tốt.”
Hắn siết chặt tay, như muốn bóp nát chiếc nhẫn trên ngón tay, trong mắt lóe lên tia u ám: “Chỉ một câu như vậy mà cũng không nghe được sao?”
Lạc Y Nhi đứng yên trên bậc thang, lặng lẽ nhìn Phương Cẩn Du một lúc lâu. Cuối cùng, nàng cụp mắt, che giấu tia lạnh lẽo thoáng qua, khóe môi khẽ cong, lộ ra nụ cười dịu dàng nhưng xa cách: “Nếu Ôn Vương không có gì phân phó, thần nữ xin phép lui trước.”
Sự thay đổi thần sắc của nàng không qua được mắt Phương Cẩn Du. Một cơn đau nhói bất chợt trỗi lên trong lòng hắn, đôi mắt thoáng hiện chút đỏ hoe. Nhưng hắn không giữ nàng lại, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, cho đến khi thân ảnh ấy khuất hẳn.
Không lâu sau, Lạc Dụ vội vã chạy đến. Chưa kịp hành lễ, nàng đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phương Cẩn Du: “Hồi phủ.”
Lạc Dụ kinh ngạc: “Điện hạ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play