Trong đình hóng gió, dù đã nói những lời gay gắt, nhưng Lạc Y Nhi kỳ thực đã sớm không còn ôm hy vọng gì nơi Lạc Thiến, cũng chẳng buồn trông mong nàng ta có thể thông tuệ một chút, an ổn mà gả đi. Nằm nghiêng trên sập, Lạc Y Nhi ngoắc tay gọi Phán Tư, khẽ rũ mắt, giọng mềm mại:
“Cho đại tỷ an tĩnh một chút.”
Nàng ngừng một lát, ánh mắt lướt qua ngọc bội bên hông, môi khẽ nhấp, bổ sung: “Trước ngày đại tỷ thành thân, ta không muốn thấy nàng ta nữa.”
Phán Tư hiểu ý, lĩnh mệnh rời đi.
Lạc Y Nhi nghiêng người, tay tùy ý đặt trên đầu gối, ngước nhìn ra cửa sổ. Bên cửa, những cành sơn chi xanh mướt chưa nở hoa, chồi non điểm xuyết khung cảnh. Ánh mắt nàng dần nhạt, Vân Hà Uyển càng thêm tĩnh lặng, chỉ còn ánh nắng ấm áp xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào. Lạc Y Nhi thu tầm mắt, khép mắt, khẽ thở dài.
Ngay khi nàng chìm vào giấc ngủ, Tề Hầu phủ đón một vị khách mới. Người này mặc huyền y đen thẳm, viền chỉ vàng, ngọc quan cài trên tóc, hai tay chắp sau lưng. Khi bước đi, ngọc bội dương chi bên hông lấp lánh ánh sáng ôn nhuận. Hắn chậm rãi tiến vào Tề Hầu phủ.
Lạc Dục An đang tiếp Ôn Vương Phương Cẩn Du, nên người ra đón đầu tiên là trưởng tử Tề Hầu phủ, Lạc Tề Hành. Hai người từng cộng sự nhiều năm, khá thân quen, nhưng Lạc Tề Hành không đoán được ý định của vị khách này. Sau khi hành lễ, hắn lặng lẽ đi theo sau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT