Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Lạc Y Nhi bất giác siết chặt rèm châu, tim đập thình thịch như tiếng trống dồn. Nàng khẽ nâng bàn tay trắng ngần đỡ trán, đáy mắt thoáng hiện một tia bối rối. Nếu sớm biết sẽ gặp hắn, nàng đã không nhận lời mời của Ôn Vương.
Sau một hồi im lặng, nàng cuối cùng cũng vén rèm châu, để lộ gương mặt tựa hoa sen kiều diễm. Bên ngoài, tuyết đầu mùa tan nhẹ, ánh nắng giữa trưa rực rỡ, chiếu đều lên mọi người. Lạc Y Nhi ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, dưới ánh mặt trời vàng rực, hắn mang vẻ lạnh lùng nhàn nhạt, đôi mắt điềm tĩnh nhìn nàng, không chút dao động.
Ánh nắng chói chang khiến mắt nàng nhói đau, nước mắt bất giác dâng lên, lấp lánh trong hốc mắt. Xưa nay hắn luôn dịu dàng với nàng, chưa từng lạnh nhạt như thế.
Rèm châu chỉ được vén một góc, nhưng đôi mắt đẹp tuyệt trần của nàng đã lộ rõ. Khoảnh khắc nước mắt lấp lánh, hai nam nhân đứng cách đó không xa đều thoáng sững sờ, thần sắc lạnh đi.
Nam nhân kia cau mày thật sâu, thúc ngựa tiến đến bên cửa sổ xe ngựa. Rèm châu bị vén lên, tiếng va chạm thanh thúy vang lên, khiến lông mi nàng khẽ run. Đôi mi ươn ướt, nam nhân dường như thở dài một tiếng, lấy khăn tay từ trong tay áo, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt, giọng nói đầy bất đắc dĩ xen lẫn thương tiếc: “Sao mắt lại đỏ?”
Hắn thích nhìn gương mặt ửng hồng của tiểu cô nương khi nhìn mình, luôn khiến lòng hắn dâng lên niềm vui khó tả. Nhưng hắn chưa bao giờ muốn thấy đôi mắt nàng phiếm hồng. Nhiều năm trước, hắn lo nàng không vui với hôn sự này, từng chật vật rời kinh thành. Nay trở về, hắn không muốn nàng phải chịu bất kỳ điều gì khó chịu.
Lạc Y Nhi buông tay khỏi rèm châu, khẽ lắc đầu theo bản năng, rũ mắt nói nhỏ: “Ánh nắng ngoài kia hơi gắt, làm mắt ta đau.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT