Trên đường bị Khánh Nhã kéo đến Đông Viện, Lạc Y Nhi khoác áo lông chồn, nhưng lại cảm thấy hơi nóng. Nàng bất đắc dĩ lên tiếng: “Công chúa, chậm một chút được không?”
Lúc này, rừng mai đã hiện ra trước mắt. Khánh Nhã nắm tay nàng, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười nhẹ: “Được rồi, được rồi.”
Hai người thong thả bước vào Đông viện. Khi nhìn thấy rừng mai, cả hai không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Những cây mai đỏ rực đan xen nhau, từng chùm hoa đỏ tươi điểm xuyết trên đầu cành. Gió lạnh thổi qua, hoa mai khẽ rung rinh. Khánh Nhã cười nói: “Rừng mai của Tĩnh Vương phủ quả danh bất hư truyền. Chuyến đi này trong ngày lạnh giá cũng không uổng công.”
Lạc Y Nhi giơ tay, nhẹ nhàng gạt một cành mai rũ xuống trước mặt, dịu dàng đáp: “Công chúa nói phải.”
Khánh Nhã kéo nàng đi sâu vào trong. Càng tiến vào, hương mai càng thoang thoảng. Đi được một lúc, Khánh Nhã khẽ oán trách: “Tiếc rằng cảnh đẹp thế này chỉ có hai chúng ta thưởng thức.”
Lạc Y Nhi khẽ chạm đầu ngón tay vào chóp mũi nàng, giả vờ giận: “Sao vậy? Công chúa độc hưởng cảnh đẹp này, còn không thấy vui sao?”
Khánh Nhã không chịu, chu môi đáp: “Sao lại là ta độc hưởng?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play