Phương Cẩn Lăng đưa mắt quan sát Lạc Y Nhi, chú ý đến chiếc áo lông chồn nàng đang mặc. Trước khi nàng kịp hành lễ, hắn đã vội nâng nàng dậy, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nàng, dẫn nàng ngồi xuống bên cạnh. Hắn khẽ hỏi: “Lạnh không?”
Lạc Y Nhi lắc đầu, để mặc hắn cầm tay mình, mỉm cười dịu dàng: “Điện hạ đã chu đáo chuẩn bị áo lông chồn, làm sao Y Nhi có thể cảm thấy lạnh được?”
Ánh mắt Phương Cẩn Lăng dừng lại trên gương mặt nàng lâu hơn bình thường. Lạc Y Nhi có chút ngượng ngùng, đưa tay khẽ chạm vào má, giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Điện hạ sao lại nhìn Y Nhi như vậy? Có phải Y Nhi có điểm gì không ổn chăng?”
“Không phải,” Phương Cẩn Lăng cúi mắt nhìn nàng, thần sắc bình thản, “chỉ là cảm thấy Y Nhi ngày càng xinh đẹp.”
Gò má Lạc Y Nhi ửng hồng, nụ cười ánh lên vài phần e lệ. Nàng khẽ đáp: “Không ngờ Điện hạ cũng biết nói những lời ngọt ngào như vậy.”
Hắn nhíu mày, thoáng chút khó hiểu: “Lời ngọt ngào gì?”
Lạc Y Nhi ngẩn ra, rồi che miệng cười khẽ, chỉ đáp: “Những lời như mật ngọt, khiến nữ nhi nhà người ta vui lòng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT