Sau khi Hòa Nghi rời đi, không khí trong phòng dường như dịu bớt đôi chút, nhưng thực tế lại chẳng hề như vậy. Tề Hầu phủ từ lâu đã đứng về phía Tĩnh Vương, nên giờ đây cùng Ôn Vương chung một phòng, quả thực có chút lúng túng. Điều này thể hiện rõ qua việc Lạc Tề Hành chỉ cúi đầu uống trà từ lúc bước vào.
Phương Cẩn Du khẽ phẩy tay, ra hiệu cho đám vũ nữ lui ra, rồi cười khổ, nói: “Để các vị chê cười rồi.”
Lạc Y Nhi và những người khác chỉ khẽ mím môi, không đáp. Khánh Nhã tiếp lời: “Ôi, chuyện này đâu liên quan đến ngũ hoàng huynh. Tất cả là tại Hòa Nghi kia!”
Nàng bĩu môi, lén liếc Lạc Tề Ngạn một cái, nuốt lại những lời bất nhã, rồi tiếp tục: “Ngũ hoàng huynh còn định bồi vị công chúa ấy hồ nháo đến bao giờ? Kinh thành chỉ có ngần ấy nơi, nàng ta đã đi dạo hơn một tháng, vậy mà vẫn chưa chịu dừng?”
Phương Cẩn Du nhìn nàng với vẻ không tán đồng: “A Nhã, nói năng cẩn thận. Cùng công chúa du ngoạn là việc phụ hoàng giao phó, sao có thể qua loa?”
Khánh Nhã bĩu môi, tỏ ý không đồng tình. Với nàng, Hòa Nghi chẳng qua là lễ vật nghị hòa được gửi đến, vậy mà còn ra vẻ, tưởng mình vẫn ở Tây Lương hay sao? Tuy nhiên, nàng không nói thêm gì nữa.
Nàng ngồi cạnh Lạc Y Nhi, cách Lạc Tề Ngạn chỉ một cánh tay. Ở góc khuất mà người khác không thấy, nàng nắm chặt tay Lạc Y Nhi, tựa đầu vào vai nàng, lén nở một nụ cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play