Đêm khuya, tại biên quan, trong thư phòng của phủ Thành chủ, Tiện Thành.
Phòng yên tĩnh, Tĩnh Vương - Phương Cẩn Lăng vừa xem xong hồ sơ, khép mắt tựa vào đệm mềm. Một tay khẽ xoa giữa lông mày, tay kia nhẹ nhàng gõ lên bàn, lắng nghe tiếng mưa tí tách bên ngoài, chẳng rõ đang suy nghĩ gì.
Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, thị vệ thân cận Vệ Phong bước vào, bẩm: “Vương gia, từ kinh thành gửi thư đến.”
Phương Cẩn Lăng khẽ mở mắt, giọng trầm thấp vang lên: “Dâng lên.”
Vệ Phong cung kính dâng thư. Đã ba năm ở biên quan, hắn quen với việc mỗi tháng nhận thư từ kinh thành. Tuy không biết nội dung, nhưng mỗi lần Vương gia đọc xong, tâm tình dường như tốt hơn đôi chút, dù người ngoài khó nhận ra.
Ánh mắt Phương Cẩn Lăng dừng lại ở dòng cuối thư lâu hơn một chút, rồi mới gấp thư cẩn thận, cất đi. Thấy Vệ Phong vẫn đứng đó, hắn hỏi: “Còn việc gì?”
Vệ Phong cúi đầu: “Trong cung truyền tin, nói Hoàng hậu nhớ Vương gia, hỏi khi nào ngài hồi kinh?”
Phương Cẩn Lăng rũ mắt, ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn. Hoàng hậu nhớ hắn? Trong lòng hắn chẳng chút gợn sóng. Dù mang danh nghĩa hoàng tử của Hoàng hậu, nhưng hắn không phải con ruột. Quan hệ mẫu tử nhạt nhẽo, ngay cả khi đến trung cung thỉnh an, cũng chỉ im lặng, khó nói được đôi câu. Suy cho cùng, hắn và Hoàng hậu chỉ là lợi dụng lẫn nhau.
“Bổn vương đã rõ,” hắn đáp, nhưng không nói rõ khi nào hồi kinh.
Tuy nhiên, Vệ Phong còn chần chừ, không chỉ vì việc này. Hắn suy nghĩ một lát, bẩm thêm: “Lúc Vương gia không ở kinh thành, Hoàng hậu đã sắp xếp hai nữ nhân vào phủ.”
Nói xong, hắn vội cúi thấp người, biết chắc Vương gia sẽ không vui. Quả nhiên, vừa dứt lời, không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo.
Phương Cẩn Lăng ngừng gõ bàn, giọng mang hàn ý: “Hoàng hậu giờ càng ngày càng nhàn rỗi.”
Vệ Phong không dám nói thêm, chỉ nghe giọng trầm thấp từ trên đầu: “Giao cho Phúc Sơn xử lý.”
Phúc Sơn là đại quản sự Tĩnh Vương phủ, khôn khéo, trung thành, được Phương Cẩn Lăng tin cậy. Việc này giao cho hắn, khi Vương gia hồi phủ, e là sẽ chẳng còn thấy hai nữ nhân kia.
Vệ Phong lui ra, trong lòng thầm nghĩ, không hiểu sao Hoàng hậu lại thích nhét người vào phủ Vương gia. Dù sao vị đã định hôn ước với Vương gia chính là cháu gái ruột của Hoàng hậu. Hắn lắc đầu, không hiểu nổi cách làm của bà, chỉ biết hành động này khiến Vương gia bất mãn.
Trong thư phòng, Phương Cẩn Lăng nhìn lá thư đã gấp lại, nhớ đến dòng cuối: “Lạc tiểu thư bình an vô sự.” Trong đầu hắn mơ hồ hiện lên dáng hình thanh nhã, phong thái trác tuyệt của nàng.
Thánh chỉ chưa ban, hắn đã vội rời kinh thành. Đến nay, hắn vẫn chưa biết nàng nghĩ gì trong lòng. Nhưng thánh chỉ đã định, dù nàng muốn hay không, cũng phải thành thân với hắn.
Phương Cẩn Lăng khép mắt, tựa vào ghế gỗ đàn hương, nghĩ đến người trong lòng, ngón tay khẽ động.
Khác với sự tĩnh lặng ở biên quan, kinh thành gần đây vô cùng náo nhiệt. Hôm nay, Lạc Y Nhi theo Sở thị đến phủ Thượng thư phu nhân Đoàn thị theo lời mời, làm khách tại đó. Giữa đám tiểu thư thế gia, nàng như cá gặp nước. Dung mạo, gia thế nổi bật, lại có thánh thượng tứ hôn, xung quanh không thiếu người nịnh nọt. Nàng giữ vẻ dịu dàng, đoan trang, phong thái muôn phần. Nhiều cô nương nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng cũng có vài người ganh ghét, cố ý nhéo tay, nói lời chua ngoa. Nàng chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng lướt qua, khiến họ xấu hổ đỏ mặt.
Yến tiệc kết thúc, nàng nhớ đến sự náo nhiệt bên ngoài, liền nói với Sở thị muốn đến Tụ Mãn Lâu mua ít bánh tô da. Sở thị nghĩ nàng sau này sẽ vào hoàng gia, cũng không gò bó, liền gật đầu đồng ý, chỉ dặn nàng sớm về phủ.
Lạc Y Nhi cùng Linh Lung vào Tụ Mãn Lâu, dịu dàng nói với người hầu, chọn món mình muốn. Nàng đảo mắt, thấy một vị tiểu thư thế gia. Người kia nhận ra nàng, bước đến chào hỏi. Sau vài câu, cô nương ấy nhắc rằng phủ Khánh Nhã công chúa sắp tổ chức tiệc ngắm hoa.
Trên lầu hai, tại ghế lô gần cửa sổ, Ôn Vương Phương Cẩn Du ngồi nhàn nhã, toát lên khí chất ôn hòa như ngọc. Hắn cầm chén trà, dưỡng thần, bỗng nghe dưới lầu vang lên giọng nói dịu dàng quen thuộc. Hắn nhìn xuống, thấy nàng trong bộ váy dài trắng ngọc thêu hoa văn trân châu, nụ cười dịu dàng quen thuộc, đang trò chuyện với người khác.
Phương Cẩn Du ánh mắt khẽ lóe, không ngờ hôm nay rảnh rỗi lại gặp nàng ở đây.
Chỉ một lát, người hầu gói điểm tâm đưa cho nàng. Tỳ nữ bên cạnh nhận lấy, nàng dịu dàng chào tạm biệt, xoay người rời đi.
Phương Cẩn Du đổi hướng, nhìn ra cửa sổ, chỉ kịp thấy nàng cúi người lên kiệu, chậm rãi đi xa.
Hắn không nói gì suốt quá trình. Khi kiệu biến mất, hắn quay lại nhìn An Sùng đứng sau, dịu giọng hỏi: “Khánh Nhã sắp tổ chức yến tiệc?”
An Sùng gật đầu, đáp: “Vâng, nghe nói là tiệc ngắm hoa ở phủ công chúa.”
“Khi nào?”
An Sùng thầm thắc mắc sao hôm nay Vương gia lại quan tâm việc này, nhưng không dám hỏi, cúi đầu đáp: “Nửa tháng sau.”
Phương Cẩn Du mỉm cười nhẹ: “Lâu rồi không gặp nha đầu đó.”
An Sùng đáp: “Công chúa chắc chắn sẽ gửi thiệp đến phủ. Đến lúc, thuộc hạ sẽ nhắc Vương gia.”
Phương Cẩn Du gật đầu, uống cạn chén trà, nhìn ra cửa sổ. Ghế lô lại chìm vào yên tĩnh.
Ba ngày sau, Khánh Nhã công chúa gửi thiệp đến Tề Hầu phủ, đưa thẳng đến Vân Hà Uyển. Lúc đó, Lạc Y Nhi đang cùng Nhị cô nương Lạc Phù và Tứ cô nương Lạc Dụ ngồi hóng mát ở đình bên rừng trúc. Khi nha hoàn truyền tin, Lạc Phù nghe rõ, mắt sáng lên, nụ cười thêm phần rạng rỡ:
“Gần đây rảnh rỗi, ta thêu vài túi thơm. Nếu Tam muội không chê, ngày mai Nhị tỷ sẽ mang đến cho muội.”
Lạc Y Nhi mím môi cười khẽ, ánh mắt thoáng ý ẩn: “Tài thêu của Nhị tỷ từ trước đến nay là tốt nhất trong phủ. Ngày mai ta sẽ ở viện chờ Nhị tỷ.”
Lạc Phù thoáng cứng người. Tài thêu tốt nhất trong phủ? Các tỷ muội trong phủ tranh giành thế nào, Tam muội con chính thất này chưa từng tham gia. Nàng sinh ra đã tôn quý, những thứ họ tranh giành chỉ là thứ nàng không thèm để mắt.
Lạc Phù vẫn cười vui vẻ, đáp: “Vậy ngày mai ta đến viện Tam muội xin chén trà.”
Tứ cô nương Lạc Dụ vốn ngoan ngoãn, thấy Lạc Phù nịnh nọt, ánh mắt thoáng lóe tia sáng nhạt khó nhận ra. Lạc Y Nhi liếc nàng ta, mỉm cười nhấp trà.
Đang trò chuyện, từ hoa viên vang lên tiếng bước chân. Lạc Anh, Ngũ cô nương, xách váy chạy đến, tiếng cười như chuông bạc:
“Tam tỷ, các tỷ ở đây à!”
Đến đình hóng mát, nàng ta dừng bước, má ửng hồng dưới nắng, trán lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt linh động đảo quanh, nàng ta làm nũng: “Tam tỷ, sao các tỷ bỏ muội lại? Muội tìm mãi mới thấy.”
Lạc Anh, mẫu thân mất sớm, là con út trong phủ, được Hầu gia sủng ái. Nàng ta thường tỏ ra ngây thơ đáng yêu, miệng ngọt, bên Lạc Y Nhi như muội muội ngoan ngoãn. Sở thị cũng đối xử ôn hòa với nàng ta, khiến nàng ta nổi bật hơn các tỷ muội thứ xuất khác.
Lạc Phù lạnh lùng nhìn dáng vẻ nịnh bợ của Lạc Anh, trong lòng khinh thường. Nàng và Tứ muội cũng ngồi đây, vậy mà Lạc Anh như không thấy, chỉ nói tìm đã lâu. Chẳng lẽ nàng ta lật tung Hầu phủ sao? Chẳng qua là nghe tin phủ công chúa gửi thiệp, vội chạy đến, sợ bỏ lỡ cơ hội.
Lạc Y Nhi cong lông mi, sai nha hoàn rót trà lạnh cho Lạc Anh, dịu dàng nói: “Hôm nay trời nóng, muội xưa nay không chịu được thời tiết này, nên ta không sai người gọi muội.”
Lạc Phù chen vào, tiếp lời: “Đúng vậy, Tam muội một mảnh hảo tâm, Ngũ muội đừng hiểu lầm.”
Lạc Anh giữ nụ cười, chẳng thèm liếc Lạc Phù, chỉ ngây thơ nhìn Lạc Y Nhi, ngọt ngào nói: “Muội biết Tam tỷ thương muội nhất.”
Lạc Phù cứng mặt, lạnh lùng liếc Lạc Anh. Nàng ta không chịu yếu thế, trừng lại. Hai người chẳng ai nhường ai.
Lạc Y Nhi như không thấy sự căng thẳng giữa hai tỷ muội, chậm rãi uống trà. Nàng nhận thức ăn từ Linh Lung, ngồi cạnh đình, rắc xuống ao cá. Nhìn lũ cá tranh nhau, nàng khẽ cười.
Tấm thiệp trong tay nàng như thức ăn kia, thu hút đám cá tranh giành.
Mấy tỷ muội bàn về y phục, trang sức đang thịnh hành, lời nói lúc minh lúc ám, nịnh nọt Lạc Y Nhi. Nàng chỉ mỉm cười dịu dàng, chẳng để tâm những lời khen tầm thường.
Nhìn sắc trời, Linh Lung khom người, thấp giọng: “Tiểu thư, giờ không còn sớm. Trù phòng chắc sắp đưa cơm trưa đến Vân Hà Uyển.”
Mọi người ngừng lại. Lạc Phù vì ngày mai còn đến Vân Hà Uyển, không vội, thong thả đặt chén trà: “Tỷ muội bên nhau, thời gian trôi nhanh thật. Tam muội mau về dùng bữa.”
Lạc Anh không chịu thua, nói ngay: “Đúng vậy, hôm nay nắng gắt, Tam tỷ nên về sớm. Ngày mai muội lại đến Vân Hà Uyển chơi với Tam tỷ.”
Lạc Y Nhi nhẹ nhéo trán Lạc Anh, cười lắc đầu, tỏ vẻ sủng nịch: “Muội đúng là ham chơi.”
Lạc Anh cười hì hì, ôm tay nàng làm nũng: “Tam tỷ ngày mai đừng quên chờ muội.”
Lạc Y Nhi trêu nàng ta một lát, rồi quay sang Lạc Phù, dịu dàng: “Nhị tỷ, tỷ cũng đừng ở lại lâu.” Nàng đỡ tay Linh Lung đứng dậy, váy dài màu trắng ngọc, tay áo thêu hoa văn tơ vàng tinh xảo.
Lạc Phù và mọi người nhìn nàng rời đi, như mang theo cả ánh sáng của đình. Chỉ trong chớp mắt, nơi này như nóng bức hơn. Lạc Anh mất kiên nhẫn trước, khi Lạc Y Nhi vừa đi, nàng ta lộ tính tình, liếc Lạc Phù và Lạc Dụ, ánh mắt đắc ý:
“Nhị tỷ, Tứ tỷ thong thả ngắm hoa, muội muội về trước đây.”
Nàng ta vừa đi, Lạc Phù không nhịn được mắng: “Nhìn dáng vẻ đắc ý của nó, đổi mặt còn nhanh hơn cả đào kép nổi nhất gánh hát Trương gia.”
Lạc Dụ nghĩ đến cảnh Lạc Phù vừa nịnh Tam tỷ, mím môi cười, không nói gì.