Lạc Y Nhi khẽ nhướn mày, nụ cười nhạt thoáng qua, lặng lẽ quan sát cuộc đối đáp giữa Hoàng hậu và Sở thị. Trong lòng nàng thầm thở dài, nhận ra Sở thị vẫn còn điều gì đó e dè. Nàng đưa tay khẽ chạm vào gò má hơi nóng của mình, rồi bắt gặp ánh mắt Hoàng hậu đang hướng về phía nàng.
“Y Nhi, giờ đây gặp di mẫu, dường như không còn nhiệt tình như trước kia.” Hoàng hậu lên tiếng, giọng mang theo chút ý tứ dò xét.
Lạc Y Nhi mỉm cười dịu dàng: “Hoàng hậu nương nương chớ trách, chỉ là thần nữ vừa đứng ngoài điện quá lâu dưới nắng, đầu óc có chút choáng váng, chưa kịp định thần.” Nàng đưa tay trắng muốt khẽ đỡ trán, ra vẻ hơi khó chịu, đôi mắt cụp xuống, khiến người đối diện không khỏi xao lòng.
Nụ cười trên mặt Hoàng hậu khựng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng. Lạc Y Nhi vẫn giữ nụ cười nhẹ, bình tĩnh đối diện. Một lát sau, nàng khẽ nhíu mày, ra vẻ bất an: “Thần nữ có phải đã nói gì sai chăng? Hoàng hậu nương nương cứ nhìn thần nữ như vậy.”
Hoàng hậu thở dài khe khẽ: “Y Nhi dung mạo hơn người, khiến bổn cung nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ. Cũng khó trách…”
Bà không nói hết câu, khiến người nghe không khỏi tò mò, không đoán được ý tứ. Nhưng ngay sau đó, bà lại tiếp lời, nụ cười mang ý nghĩa khó lường: “Khi Cẩn Lăng cập quan, hắn chưa ở kinh thành. Bổn cung làm mẫu hậu, chẳng giúp được gì nhiều, chỉ tặng vài người vào phủ của hắn.”
Ánh mắt bà lóe lên ý cười, nhìn thẳng Lạc Y Nhi, từng chữ rõ ràng: “Giờ hắn đã trở về, không biết hắn có ưng ý những người đó hay không.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT