Tiếng cầu xin tha thứ của thị vệ bị kéo ra ngoài vẫn còn vang vọng trong đại điện. Thẩm Như Nhân mặt mày tái nhợt, cúi đầu im lặng. Nàng không thông minh bằng Lạc Dụ, nhưng cũng hiểu rằng lúc này tuyệt đối không nên chọc giận Lạc Y Nhi thêm nữa.
Ngày trước ở vương phủ, dù không ưa Lạc Y Nhi, Thẩm Như Nhân chưa từng thấy nàng ta nổi giận. Nàng cứ ngỡ Lạc Y Nhi là người tính tình ôn hòa, nhưng những gì diễn ra hôm nay khiến nàng phải nhìn nhận lại. Nếu được làm lại, nàng tuyệt đối sẽ không dây vào Lạc Y Nhi. Chỉ vì hành động nông nổi mà nàng đánh mất chỗ dựa lớn là Tĩnh Vương phi. Giờ phút này, Thẩm Như Nhân hối hận đến mức chỉ muốn khóc.
Vừa rồi, thị vệ kia đã khai ra hai cái tên: Thẩm tiệp dư và Dung tiệp dư, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến trắc phi của Ôn Vương.
Phương Cẩn Du khẽ liếc nhìn Lạc Dụ đang cúi đầu im lặng, lông mày khẽ nhướng lên khó nhận ra. Hắn thầm nghĩ, vị trắc phi này thông minh hơn hắn tưởng. Nhưng rồi hắn cụp mắt, đáy mắt lướt qua một tia châm chọc. Dù thông minh đến đâu, nàng ta cũng không thể thắng được quyền thế.
Lạc Y Nhi thậm chí chẳng cần tốn chút tâm sức, chỉ vài lời nói đã khiến mọi mưu kế của đám người kia tan thành mây khói.
Phương Cẩn Du đưa mắt nhìn Lạc Y Nhi, ánh mắt ôn hòa nhưng sâu trong đáy lòng lại dâng lên chút nhiệt huyết. Nàng vốn nên trương dương như thế này. Hắn thu tay khỏi vai Dung tiệp dư, đáy mắt lóe lên một tia cố chấp, nhưng thần sắc vẫn bất động thanh sắc.
Lạc Y Nhi bước đến bên Phương Cẩn Lăng, thong thả chỉnh lại ống tay áo, đôi mày khẽ rũ, nhẹ nhàng nói: “Dung tiệp dư nương nương, không biết ta đã đắc tội gì với Tiệp dư mà khiến Tiệp dư phải tốn tâm tư đến vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT