Mọi người chuyển đến cung điện của Dung tiệp dư, đại điện im lặng như tờ. Lạc Y Nhi ngồi trên ghế, rũ mắt, trong khi Phương Cẩn Lăng nắm tay nàng, thần sắc nhàn nhạt, không rõ đang nghĩ gì.
Dung tiệp dư nhìn dáng vẻ hai phu thê không coi ai ra gì, trong lòng bực bội, lại mơ hồ có chút chột dạ. Suy cho cùng, bà cũng là người đã tạo điều kiện cho Thẩm Như Nhân. Nghĩ vậy, trong lòng bà càng thêm khó chịu. Dù hiện tại bà đang nắm quyền quản lý hậu cung, bà vẫn không dám tỏ thái độ quá mức với Tĩnh Vương.
Tuy nhiên, bà không thể nuốt trôi cơn giận này. Bà dời mắt, tránh nhìn Lạc Y Nhi, khẽ hừ một tiếng: “Thật là uy phong quá nhỉ.”
Giọng nói không lớn không nhỏ, như thể lẩm bẩm, nhưng lại cố ý để Lạc Y Nhi nghe thấy. Lạc Y Nhi chưa kịp phản ứng, Phương Cẩn Lăng đã ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua, khiến Dung tiệp dư theo bản năng im bặt.
Phán Tư được Ngọc Cầm đỡ vào, vết thương trên người đã được băng bó, trên lớp vải trắng loang lổ vài vệt máu, đủ thấy nàng đã tự hạ thủ tàn nhẫn đến mức nào. Sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng thần thái vẫn bình tĩnh như thường, giấu kín nỗi sợ hãi trong lòng.
Từ khi Vương phi nhắc nhở, nàng đã luôn đề cao cảnh giác. Khi tiểu cung nữ dẫn nàng đến thiên điện để thay y phục, trong phòng có đốt hương. Nàng không rõ đó là loại hương gì, nhưng trực giác mách bảo không ổn. Một cung nữ bình thường, lại không phải người hầu cận bên cung phi, sao có thể xa xỉ đến mức đốt hương trong phòng?
Dù vậy, nàng vẫn giữ bình tĩnh. Với sự quen thuộc tình hình trong cung, nàng biết ngoài cửa còn có Ngọc Cầm canh giữ. Chỉ cần nàng lên tiếng, Ngọc Cầm sẽ lập tức vào. Nàng không nghĩ ra kẻ đứng sau sẽ đối phó nàng thế nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play