Lạc Thiến sau khi xoay người rời đi, chưa được bao xa thì dừng bước, ánh mắt hướng về phía Nam Uyển, thần sắc thoáng trầm xuống, tay nắm chặt, cuối cùng nhắm mắt, nói: “Đi đến Lê Viên.”
Nếu không tận mắt nhìn thấy Thanh di nương, nàng không thể nào yên tâm. Kiếp trước, người nàng cảm thấy có lỗi nhất chính là Thanh di nương. Đời này, nàng nhất định phải bảo vệ bà ấy thật tốt!
Khi Lạc Thiến đến Lê Viên, nàng thấy hai ba nha hoàn ăn mặc chỉnh tề đứng trước cổng, phía sau họ còn có mấy gã sai vặt, tay bưng khay, trên khay đặt thứ gì đó không rõ.
Hạ nhân còn lại ở Lê Viên, chỉ vài người, đang thấp thỏm đứng chắn trước cổng, cố gắng ngăn cản đám người kia. Nhưng đám người này lại tỏ ra hung hăng, như muốn xông vào. Lạc Thiến mơ hồ nghe thấy nha hoàn cầm đầu lạnh lùng nói: “Phu nhân bảo bọn nô tỳ mang thuốc bổ đến cho Thanh di nương. Sao vậy? Người ở Lê Viên các ngươi ngay cả lời phu nhân cũng không nghe sao?”
Sắc mặt Lạc Thiến lập tức thay đổi, nàng bước nhanh đến cổng Lê Viên. Hạ nhân ở đây thấy nàng, ánh mắt sáng lên, như nhìn thấy cứu tinh, khẽ gọi: “Đại tiểu thư.” Trong giọng nói dường như còn mang theo chút nức nở.
Lạc Thiến chỉ cảm thấy tức giận đến mức tay chân run rẩy, không kịp an ủi người của Lê Viên, nàng xoay người chặn đám người kia, sắc mặt lạnh lùng: “Các ngươi làm gì?”
Nha hoàn cầm đầu thấy nàng, ánh mắt lóe lên, thái độ hung hăng cũng dịu đi vài phần, cười nói: “Đại tiểu thư đừng căng thẳng, chỉ là phu nhân sai bọn nô tỳ mang thuốc bổ đến cho Thanh di nương thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT