Ngay khi ý chỉ từ trong cung được đưa đến Nhã Đạm Uyển, Phương Cẩn Lăng vẫn còn đang ở triều sớm. Lạc Y Nhi khẽ nhíu mày, động tác gần như không thể nhận ra, nhưng chỉ trong thoáng chốc, nàng đã ra hiệu cho người đi thông báo cho Thẩm Như Nhân. Nàng ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ tử đàn, ánh mắt ôn hòa, nhưng ẩn chứa một tia áp lực, nhẹ giọng hỏi:
“Vị công công này, không biết Hoàng hậu triệu kiến Thẩm tiểu thư vì việc gì?”
Tiểu thái giám mặc y phục xanh thẳm cúi đầu, không dám ngẩng lên, trên mặt thoáng chút lúng túng, đáp: “Bẩm Tĩnh Vương phi, nô tài không rõ Hoàng hậu nương nương triệu kiến Thẩm tiểu thư vì chuyện gì.”
Lạc Y Nhi nghiêng đầu, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, ánh mắt càng thêm sâu thẳm. Trừ ngày thành thân, đây có lẽ là lần đầu nàng dậy sớm thế này. Trong lúc còn ngái ngủ, nha hoàn đột nhiên bẩm báo có người từ cung đến, khiến nàng không khỏi kinh ngạc.
Nàng kín đáo quan sát tiểu thái giám truyền chỉ, thấy hắn luôn cúi đầu. Tuy nói là cung kính, nhưng thần sắc của hắn chẳng lộ ra chút manh mối nào. Xưa nay, khi vào cung, nàng chưa từng gặp nô tài như vậy ở Khôn Ninh Cung.
Hơn nữa, Hoàng hậu là người luôn muốn Thẩm Như Nhân ở lại vương phủ để gây khó dễ cho nàng. Vậy cớ sao bà lại triệu nàng ta vào cung? Gương mặt của Thẩm Như Nhân không chỉ là phiền toái với Lạc Y Nhi, mà đối với Hoàng hậu, cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn thông báo, nói Thẩm tiểu thư đã đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT