Thẩm Như Nhân sững sờ nhìn Vệ Phong chạy xa, trong lòng thoáng bất mãn, nhưng không để lộ ra ngoài. Nàng khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nói với Châu Ngọc: “Chúng ta vào thôi.”
Không có thị vệ ngăn cản, Châu Ngọc lặng lẽ theo sau, lòng mơ hồ bất an, nhưng không dám nói gì, chỉ cúi đầu bước theo.
Vệ Phong vội vã chạy về phía thư phòng, vừa gặp Phúc Sơn từ trong bước ra. Thấy dáng vẻ hớt hải của hắn, Phúc Sơn ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì mà gấp gáp thế?”
Vệ Phong mặt mày ủ rũ: “Vương phi vừa đến.”
Phúc Sơn khựng lại, lập tức lùi xa, ném lại một câu: “Ta còn việc Vương gia giao, Vệ đại nhân tự vào báo đi.” Dứt lời, hắn nhanh như gió rời đi. Hắn không ngốc, lúc này không chạy, chẳng phải ở lại chịu trận cho Vương gia trút giận sao?
Vệ Phong thầm mắng Phúc Sơn không nghĩa khí, nhưng không dám chậm trễ, vội vàng gõ cửa thư phòng.
Phương Cẩn Lăng nghe tiếng gõ cửa dồn dập, mày khẽ cau: “Vào đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT