Trên đường trở về Vương phủ, mọi thứ diễn ra vô cùng yên ả. Lạc Y Nhi vốn tưởng rằng sẽ còn gặp Thẩm Như Nhân, nhưng ngoài dự đoán, Thẩm Như Nhân tỏ ra khôn ngoan hơn nàng nghĩ. Nàng ta không cố tình xuất hiện thêm lần nào, hiển nhiên đã nhận ra sự xuất hiện của mình hôm nay khiến người khác phiền chán.
Đêm tối bao phủ khắp nơi, trời tháng hai lành lạnh, gió rét thổi qua, mang theo cảm giác se sắt. Những ráng mây đỏ rực ban nãy dường như chỉ trong chớp mắt đã tan biến, để lại bầu trời u ám, điểm xuyết vài ngôi sao lấp lánh.
Khi Phương Cẩn Lăng bước vào Nhã Đạm Uyển, trong phòng đã thắp sẵn ánh nến ấm áp, nhưng lại không thấy bóng dáng tiểu cô nương đâu. Hắn thoáng nghi hoặc, song nét mặt vẫn không để lộ chút cảm xúc nào. Đúng lúc này, từ sau tấm bình phong màu lam, một vài âm thanh khẽ vang lên.
Từ khi Lạc Y Nhi vào phủ, ban đêm hắn luôn nghỉ lại ở Nhã Đạm Uyển, nên tự nhiên biết rõ tấm bình phong kia dùng để làm gì. Hình dung cảnh tượng có thể đang diễn ra sau đó, ánh mắt hắn khẽ tối đi, gần như không thể nhận ra.
Hôm nay, khi bồi nàng trở về Hầu phủ, hắn đã phải chờ ở thư phòng khá lâu. Không ngờ rằng vừa trở về lại bắt gặp tình cảnh này.
Lúc này, sau tấm bình phong lại vang lên vài tiếng động, như thể có người vừa bước ra khỏi nước, kèm theo âm thanh nước chảy tí tách. Phương Cẩn Lăng tưởng tượng ra cảnh nàng mang theo những giọt nước rơi xuống sàn, từng giọt từ làn da mịn màng chậm rãi trượt xuống…
Hắn khẽ siết chặt tay trong ống áo, đồng tử như bừng lên một tia lửa nóng, nhưng vẻ ngoài vẫn chẳng chút thay đổi. Hắn đứng yên tại chỗ, bất động, cho đến khi tiểu cô nương từ sau tấm bình phong bước ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play