Ai cho cô sự tự tin mà cho rằng anh sẽ đồng ý với cái suy nghĩ quá đà của cô.
Cái gọi là “tách giường” ấy à — căn bản không tồn tại. Đừng nói là tách giường, bất cứ từ ngữ nào có liên quan đến “tách”, chỉ cần liên quan đến cô, đều không có trong từ điển của anh.
Cửa bị đóng chặt, Trần Chỉ chống người đè lên, ôm lấy cô bằng lực rất lớn. Hai vai mảnh mai của cô hoàn toàn bị hắn bao phủ trong lồng ngực, nhưng lại không hề cảm thấy áp lực hay đau đớn. Anh kiềm chế cảm xúc không phát tiết lên người cô, tất cả đều tự nén lại, ngoại trừ việc cố gắng tránh đi bất kỳ hành động nào có thể khiến cô khó chịu.
Dù là giờ phút này, anh thực sự rất muốn ôm chặt lấy cô, không buông tay, hận không thể hòa làm một, hòa tan xương thịt.
“Trần Chỉ.” Nam Gia trước mặt là hoảng hốt và tự trách, “Tôi nói thật đấy.”
Cô không muốn vô cớ làm anh bị thương, càng không nên là bởi vì lý do này — một chuyện hoàn toàn có thể tránh được.
“Chẳng lẽ em nghĩ tôi đang đùa?” Trần Chỉ kéo thẳng người cô, giơ tay luồn vào mái tóc rối, nâng gương mặt có phần tái nhợt của cô lên, trong mắt phản chiếu hình bóng cô, trầm tối và kiên quyết, không thể cãi lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT