Tựa như Phì Phì. Nếu là Phì Phì nói, Phì Phì “ngốc” không phải “ngốc”, đó là hồn nhiên thiện lương. Phì Phì nhát gan cũng không sao, bọn họ là gan lớn mà. Phì Phì chân ngắn kia có thể gọi là chân ngắn sao? Người ta là tiểu bằng hữu còn nhỏ, chẳng lẽ về sau không lớn sao? Lớn lên xấu thì không có khả năng. Cả thế giới đều là đủ loại quái vật, nhưng Phì Phì vẫn là đáng yêu nhất. Đến mức khi khóc thương, nếu Phì Phì còn thường xuyên khóc nói với bọn họ, chắc chắn là bọn họ trong nhóm bạn nhỏ không đủ tư cách, không hiểu biết, không biết cách quan tâm cậu, mà vẫn có thể để Phì Phì bên cạnh mỗi ngày khóc lóc.
Tiểu bằng hữu đối diện với người mình thích luôn là như vậy giữa mong muốn và thực tế.
Chờ Thôi Nguyên cùng Trương Tiểu Hổ hô hào cho Phì Phì, khiến cậu tin rằng mình không hề ngu ngốc, không lâu sau Sở Kiêu Hàn và Lương Hàn Dục cũng đến phòng học.
Lại một lần nữa, nhóm năm người lại tụ họp bên nhau, với Phì Phì là trung tâm.
Lý Húc lần đầu theo dõi cảnh này, chỉ vào chỗ Phì Phì ngồi giữa được các bạn nhỏ vây quanh nói: “Phì Phì nhân duyên thật tốt, đến đâu cũng được yêu thích. Trong giới trẻ con cũng không ngoại lệ.” Giọng có chút tự hào.
Lâm Tư Niên dựa vào ghế nói: “Mấy đứa nhỏ kia tính bài ngoại lắm, cậu không thấy sao?”
Lý Húc tất nhiên thấy, “Thấy rồi, như đàn sói con ấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT