“Nhưng mà nói cũng đúng, đúng là nên tìm một chỗ để treo. Có điều phòng khách người ra người vào, lỡ may bị làm hỏng thì sao? Vẫn nên đem treo trong phòng ngủ của ba cho chắc.” Lâm Quốc Thịnh vừa nói vừa định bước lên, muốn lấy lại bức tranh từ tay Lâm Tư Niên.
Lâm Tư Niên đang cầm bức tranh quý như báu vật, lập tức cảnh giác xoay người tránh đi. Nhưng bị Lâm Quốc Thịnh nhắc vậy, hắn cũng bừng tỉnh, “Đúng là nên treo trong phòng ngủ, treo ngay đối diện đầu giường của ba với Phì Phì, như vậy mỗi ngày trước khi ngủ đều có thể nhìn thấy. Không ngờ Phì Phì lại có năng khiếu nghệ thuật thế này, còn vẽ đẹp hơn cả mấy đứa trẻ lớn nữa.”
Vừa nói, Lâm Tư Niên vừa đưa tay định ôm nhóc con vào lòng.
Kết quả bất ngờ bị một bàn tay khác đưa ra ngăn lại.
Ai mà chen ngang ra giữa thế này?
Người đưa tay ra chính là ông cả Lâm Quốc Hùng. Lúc ấy, Lâm Tư Niên lập tức lùi lại một bước đầy cảnh giác, đồng thời kéo bức tranh cùng nhóc con ra phía sau, vừa che vừa nói: “Bác cả đừng ra tay, bác lớn tuổi rồi, lỡ tay làm rách tranh thì sao.”
Câu này khiến cả phòng khách, bao gồm cả ông cả, đều dừng lại vì sợ “ném chuột vỡ đồ”. Ông cả cũng thu tay lại đúng thật, quyền cước không có mắt, lỡ chẳng may làm rách bức tranh mỏng manh này thì ông cũng không biết phải ăn nói thế nào với nhóc con đã vẽ tranh đầy tâm huyết thế kia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play