Lâm Quốc Thịnh vui mừng nói: “Thật hả? Phì Phì tan học liền nhớ ông nội à?”
Lúc này liền nghe thấy giọng của ông cả Lâm Quốc Hùng vang lên từ ngay phía sau Lâm Quốc Thịnh, “Vậy ông cả thì sao? Phì Phì không nhớ ông cả à?”
“Có nhớ.” Phì Phì gật đầu.
Đợi đến khi ông ba Lâm Quốc Hoành và Dương Ngọc Anh vào đến nơi, Phì Phì cũng chẳng cần ai hỏi, tự mình nói luôn: “Cũng nhớ bà nội, còn có ông ba, cũng nhớ nữa.”
Phì Phì không kể ra là, trưa nay lúc ngủ trưa, vì lúc tỉnh dậy còn mơ màng mà nhìn quanh thấy toàn là khung cảnh xa lạ, chẳng giống ở nhà chút nào, bé gọi mấy tiếng “ông nội”, “bà nội” cũng chẳng ai đáp lại. Nếu không nhờ Sở Kiêu Hàn vừa lúc tỉnh dậy, kịp thời tiến đến dỗ dành bé, thêm cả cô giáo phụ trách sinh hoạt phía sau hỗ trợ, thì tiểu gia hỏa vừa mới mở mắt chắc đã khóc òa lên rồi.
“Bé cưng của bà, hôm nay ở nhà trẻ có ăn cơm đàng hoàng không đó?” Dương Ngọc Anh hôm nay liên tục dùng hai cách gọi yêu chiều để nói chuyện với Phì Phì, có thể thấy bà cũng rất nhớ nhóc con này.
“Phì Phì có ăn đàng hoàng. Ông cả lấy đồ ăn ngon với đồ ngọt chia cho Phì Phì ăn luôn.” Nhóc con xoa xoa bụng nhỏ đang phình lên một chút, nghiêm túc trả lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT