Chỉ là, so với Lâm Quốc Hùng và Lâm Quốc Thịnh, Lâm Quốc Hoành nhìn có phần phúc hậu hơn một chút. Nhưng cũng không đến mức khoa trương như lời Lâm Quốc Hùng chọc ghẹo là “béo đến mức đi không nổi”. Người ta vẫn nói tâm tính ảnh hưởng đến diện mạo, khí chất cũng vậy nhìn Lâm Quốc Hoành chính là kiểu ông già hiền hòa, dễ gần.
Chỉ có điều, thỉnh thoảng ánh mắt lại loé lên ánh sáng khôn ngoan, cộng thêm kiểu cười ngoài cười nhưng trong không cười ấy, khiến người ta khó tránh khỏi liên tưởng đến một từ: cáo già.
Vừa xuống lầu nhìn thấy Lâm Quốc Hùng, câu đầu tiên ông hỏi là: “Phì Phì đâu? Còn chưa dậy à?”
Trong lòng thì đang âm thầm tính toán: Hôm nay có nên đưa Phì Phì ra ngoài chơi một chuyến không nhỉ? Trẻ con nào chẳng thích công viên giải trí. Cái nhà cũ họ Lâm này đã hơn hai mươi năm, nhìn sao cũng thấy cũ kỹ quá.
“Hẳn là chưa.” Lâm Quốc Hùng đáp qua loa.
Rồi Lâm Quốc Hoành cũng ngồi xuống bàn ăn sáng. Vừa ăn vừa kể với anh trai: “Lần trước anh không phải mới mua miếng đất mộ à? Tôi có ông bạn già nhờ hỏi xem anh có định bán không. Nếu đồng ý sang tên, ông ấy trả gấp đôi giá luôn.”
Lúc đầu Lâm Quốc Hùng ra tay nhanh, sau đó nhiều người biết tin liền đến hỏi mua, kết quả đều bị ông từ chối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT