“Kiêu Kiêu, em tới tìm anh chơi nè!” Vừa bước xuống xe, thấy Sở Kiêu Hàn đang đứng bên ngoài, Phì Phì liền vẫy tay gọi to.
Sở Kiêu Hàn vốn mang vẻ mặt bình thản, nghe vậy ánh mắt lập tức hiện lên chút bất ngờ và vui mừng ông nội không nói với cậu là Phì Phì cũng tới.
Phì Phì líu lo chạy về phía Sở Kiêu Hàn, Sở Kiêu Hàn sợ em vấp ngã nên nhanh chóng tiến lên đón lấy. Đến khi hai đứa chỉ còn cách nhau hai bước chân, cậu mới dừng lại, mím môi nói: “Anh lớn hơn em, em phải gọi là anh.”
Lần trước cậu đã để ý thấy, chẳng biết từ bao giờ, tiểu gia hỏa này bắt đầu đổi cách gọi cậu thành “Kiêu Kiêu” vừa nghe là biết con nít.
Lần đầu gặp, Phì Phì còn gọi “anh trai Sở Kiêu Hàn”, có lẽ vì muốn phân biệt với các anh trai trong nhà nên gọi đầy đủ cả tên lẫn danh. Nhưng bốn chữ gọi mãi cũng mệt, nên dần dần, cách gọi của Phì Phì đã biến hóa ba lần: “anh trai” “anh trai Kiêu Hàn” rồi rút gọn còn “Kiêu Kiêu”. Cách gọi thì cứ thân mật dần, bậc vai vế thì lại tụt một bậc rõ ràng!
Cũng may Phì Phì là đứa ngoan, thấy Sở Kiêu Hàn không thích bị gọi “Kiêu Kiêu”, vừa nghe anh dặn phải gọi là “anh”, liền lập tức gật đầu sửa ngay: “anh Kiêu Hàn.”
“Anh Kiêu Hàn, em tới tìm anh chơi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play