Mang theo suy nghĩ đó, khi phát hiện mình có thai, cô ta không biết đã vui sướng đến mức nào. Trong suốt năm đầu đời của đứa bé, cô vẫn còn khá để tâm chăm sóc. Nhưng sau khi bé tròn một tuổi, cô bắt đầu nhận thấy có điều gì đó không ổn. Đưa con đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ trả về kết quả: chậm phát triển trí tuệ mức độ trung bình, kèm theo phản ứng trì độn.

Cô đã sinh ra một đứa ngốc!
Vì phải mang con theo bên mình, giờ đến chuyện lấy chồng cũng trở nên khó khăn. Nhưng cô lại không cam lòng đưa đứa trẻ vào...

Trại trẻ mồ côi.

Lần này, Lâm Tư Niên chịu bỏ ra năm triệu, theo lý mà nói thì đã là rất nhiều. Nhưng lòng người là cái giếng không đáy được năm triệu, cô ta lại nổi lòng tham, muốn nhiều hơn nữa.

Chỉ là, Lâm Tư Niên không cho cô ta cơ hội đó.
“Hoặc là ký, hoặc tôi sẽ gọi điện ngay cho sòng bạc, báo cho họ biết cô đang ở đây.”

Anh chỉ đang thông báo, chứ không để cô mặc cả hay cò kè gì thêm.

Phùng Duyệt Di thoáng run rẩy, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, “Anh… anh không sợ tôi tung chuyện này ra ngoài sao?”

Lâm Tư Niên nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm:
“Cô cứ thử xem. Không đòi được tiền còn có thể dính thêm đơn kiện.”

Cuối cùng, trước sức nặng của năm triệu cùng thái độ cứng rắn không một chút lưu tình của Lâm Tư Niên, Phùng Duyệt Di đành ký tên và cầm lấy chi phiếu.

Đến chập tối, khi Phì Phì tỉnh lại, được Lâm Tư Niên bế ra phòng khách đi dạo, cậu nhóc ngơ ngác hỏi:
“Mẹ con đâu rồi?”

“Mẹ đi ra ngoài chơi rồi.” Lâm Tư Niên trả lời.

Thực ra câu nói này cũng không hoàn toàn sai sau khi cầm chi phiếu đến ngân hàng chuyển khoản xong, Phùng Duyệt Di lập tức mang tiền đến sòng bạc trả nợ.

Ông chủ sòng bạc vừa thấy cô, mắt liền sáng rỡ:
“Ồ, con dê béo đây rồi, hai triệu nói trả là trả. Đã đến mức này thì không thể để cô chạy mất.”

Nhưng chẳng hiểu sao, Phùng Duyệt Di lại một lần nữa ngồi xuống chiếu bạc... chơi tiếp. Ban đầu cô còn nhớ giữ mình, đặt nhỏ để tiêu khiển. Nhưng một khi đã nếm chút vị ngọt, cô lại không thể dừng. Ván sau lớn hơn ván trước, máu cờ bạc nổi lên như thủy triều.

Cô ta chìm đắm trong cảm giác tiêu tiền như nước, và thứ kho*i c*m điên dại ấy khiến cô không thể thoát ra. Chính vì cảm thấy sung sướng, nên cô càng lún sâu hơn.

Biết bao người chỉ có thể sống lay lắt qua từng ngày, khao khát một chút cảm giác thỏa mãn, cuối cùng lại héo mòn giữa khát vọng và tuyệt vọng...

Dưới góc nhìn này, thế giới thật sự là một nơi méo mó và tuyệt vọng.

Chẳng biết trong quá trình tiến hóa dài đằng đẵng của nhân loại, đã lệch lạc từ đâu mà ngày càng nhiều người dần đánh mất khả năng cảm thụ niềm vui.

Lúc còn nhỏ thì còn ổn, càng lớn lên, càng khó có thể thực sự cảm thấy hạnh phúc.

Và mất đi khả năng cảm thụ niềm vui, rốt cuộc sẽ tạo ra loại hậu quả gì?

U uất, trống rỗng, như cái xác không hồn?
Gặp được dù chỉ chút vui sướng, chẳng ai là không muốn nắm lấy.

Vì vậy, người có thể tìm được con đường khiến bản thân cảm thấy hạnh phúc bất kể đúng hay sai trước hết, đều là người may mắn.


Sau khi nghe Lâm Tư Niên trả lời, cậu nhóc rất hiểu chuyện, không tiếp tục tìm mẹ nữa, mà rất nhanh thích nghi với thực tế mẹ ra ngoài chơi rồi, rất lâu rất lâu mới về, từ nay sẽ sống cùng ba.

Lâm Tư Niên nhìn đứa trẻ tiếp nhận chuyện này nhẹ nhàng như thế, trong lòng vừa thở phào, lại vừa thoáng cau mày.

Nghĩ đến cách hành xử của Phùng Duyệt Di trước đó, quả thật chẳng giống một người mẹ tốt. Cậu nhóc chắc cũng không được chăm sóc tử tế lắm. Hơn nữa, bé còn quá nhỏ, tình cảm dành cho mẹ hẳn cũng chưa quá sâu đậm vậy nên mới ngoan ngoãn chấp nhận sự thật như thế.

Chỉ cần nghĩ sơ qua là hiểu được đầu đuôi. Trong lòng Lâm Tư Niên âm thầm dâng lên một tia giận dữ mơ hồ. Nhưng ngoài điều đó ra, anh cũng chẳng nghĩ gì thêm. Dù sao, từ hôm nay trở đi, đây là con trai anh chẳng còn liên quan gì đến Phùng Duyệt Di nữa.

“Nhóc con, con có tên thật chưa? Hay là để ba đặt cho con một cái nhé?” Lâm Tư Niên nhẹ nhàng vuốt ve đứa trẻ trong lòng.

Trước câu hỏi của anh, Phì Phì lập tức đáp lại với giọng rất quả quyết:
“Có rồi! Con tên là Phì Phì!”

Lâm Tư Niên bất lực lắc đầu đúng là còn nhỏ quá, chẳng phân biệt được tên thật hay tên gọi ở nhà.

“Phì Phì?” anh cố ý nhấn giọng, tay chọc nhẹ vào má béo mềm của cậu nhóc “Nghe cũng... đúng là hợp.”

Cậu nhóc ngây ra, không hiểu ba mình đang trêu chọc, nhưng bản năng mách bảo tên “Phì Phì” khi phát ra từ miệng ba có chút... ác ý. Thế là cậu nghiêm túc nhăn mày, từng chữ một sửa lại:
“Không phải phì phì, là Phì - Phì.”

Lâm Tư Niên vuốt nhẹ sau lưng cậu, nhớ lại lúc tắm đã phát hiện ra cậu nhóc này trông có vẻ bụ bẫm, nhưng toàn bộ thịt đều tập trung ở mặt. Còn lại, người gầy nhẳng, chẳng giống đứa trẻ ba tuổi chút nào, hoàn toàn là vẻ ngoài “mặt nọng đánh lừa”.

“Được rồi, là Phì - Phì, không phải phì phì. Ba nhớ kỹ rồi.” Lâm Tư Niên sửa ngay, tỏ ý lắng nghe.

Cậu nhóc lập tức mỉm cười mãn nguyện.

Tiếp đó, cậu tự mình đứng bằng đôi chân ngắn trong phòng khách, mắt tròn xoe dõi theo từng chuyến Lâm Tư Niên bưng bê đồ đạc từ phòng ngủ xuống. Ba chuyến, bốn chuyến, cuối cùng mới dọn xong.

=====

Tác giả có lời muốn nói:

Thế giới này tuyệt vọng lắm… nhưng mà Phì Phì thì ngọt ngào biết bao ~

Về 《Sơn Hải Kinh》: Đây là một cuốn sách cổ chí quái, ghi chép nhiều truyền thuyết thần thoại và địa lý núi sông. Trong đó có các câu chuyện như Khoa Phụ đuổi mặt trời, Tinh Vệ lấp biển, Đại Vũ trị thủy… và cũng giới thiệu rất nhiều thần thú như Phượng Hoàng, Bạch Trạch, Thao Thiết, Huyền Vũ trong đó có cả Phì Phì.

Nguyên văn:
“Lại đi về phía bắc bốn mươi dặm là núi Hoắc, nơi này rừng cây rậm rạp. Có một loài thú, hình như con chó, đuôi trắng, trên cổ có bờm, tên là Phì Phì. Nuôi nó có thể xua tan u sầu.”
—《Sơn Hải Kinh · Quyển 5 · Trung Sơn Kinh》

Tạm dịch: Càng đi về phía bắc, đến Hoắc Sơn, cây cối um tùm. Trong núi có một loại thú hoang hình dạng như chó, đuôi trắng, cổ có lông dài, gọi là Phì Phì. Ai nuôi nó sẽ có thể tiêu trừ buồn phiền.
(trích từ Baidu Bách Khoa)

Giới thiệu đến đây là đủ rồi. Ai hứng thú với 《Sơn Hải Kinh》 hay Phì Phì có thể tự tìm đọc thêm trên mạng. Nhưng nếu không biết cũng chẳng sao, vì trừ chương đầu tiên, nội dung về sau không liên quan nhiều đến thế giới Sơn Hải nữa. Ngoài Tiểu Phì Phì ra, sẽ không có thần thú thứ hai xuất hiện đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play