“Đừng sợ, nhóc con.”
Người đàn ông phụ trách lấy máu cho Phì Phì nở nụ cười hiền hậu, vừa dịu giọng trò chuyện để dỗ dành vừa cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của cậu bé.

Chiêu này với nhiều đứa trẻ chưa chắc hiệu quả, nhưng với Phì Phì thì lại cực kỳ ăn ý. Chỉ sau vài câu, sự chú ý của cậu bé đã hoàn toàn bị cuốn theo lời nói của người đàn ông kia.

Chích một mũi!

Phì Phì chẳng động đậy gì, vẫn ngoan ngoãn nằm yên, cánh tay bị Phùng Duyệt Di nắm chặt không thả.

Chờ đến khi nhân viên hoàn tất việc lấy máu và bảo quản mẫu, cậu nhóc mới òa khóc nức nở. Đôi mắt to tròn đẫm nước, mũi đỏ bừng, cả người nhỏ xíu run rẩy như con mèo bị bỏ rơi nhìn mà chỉ muốn ôm vào lòng vỗ về.

Ngay cả Lâm Tư Niên từ đầu đến giờ vẫn dửng dưng đứng ngoài quan sát sắc mặt cũng khẽ đổi. Anh không buồn quan tâm đến ánh mắt sững sờ của người đại diện, sải bước đến bế lấy Phì Phì từ tay Phùng Duyệt Di rồi ôm thẳng vào phòng ngủ.

Lý Húc vẫn cần đợi kết quả xét nghiệm ADN. Nhưng riêng Lâm Tư Niên, ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn vào đôi mắt kia, anh đã biết đây là con anh. Đứa nhỏ ấy có đến năm sáu phần giống đứa cháu trai của anh lúc nhỏ.

Nếu đã là con mình, vậy ôm đi ngủ một giấc thì có gì sai?

Gương mặt Lâm Tư Niên vẫn lạnh nhạt, nhưng cách anh ôm con lại rất thuần thục, chuyên nghiệp hơn Phùng Duyệt Di nhiều lần. Một tay đỡ lưng, một tay đỡ mông, đứa trẻ trong tay anh nằm vững vàng chẳng cần bám víu gì thêm.

Lý Húc ngây người. Nghệ sĩ nhà anh sao bỗng dưng như trúng tà vậy? Đây là đang tính nuôi con thật sao? Tư Niên từ bao giờ lại bộc phát tình phụ tử đến mức này?

Nhân viên giám định đã rời đi, hẹn khoảng ba tiếng sau có kết quả. Phòng khách chỉ còn lại Lý Húc và Phùng Duyệt Di.

“Phùng tiểu thư, mời ngồi. Cùng chờ chút nhé.”

Trong phòng ngủ, thực ra bản chất Lâm Tư Niên là người rất biết chăm con nít.

Anh đầu tiên lấy bông vô trùng đè lên chỗ lấy máu ở khuỷu tay Phì Phì vài phút cho máu ngừng hẳn, rồi mới dán miếng băng chống thấm lên cẩn thận. Sau đó thay cho cậu nhóc bộ quần áo lấm lem, bế cậu vào phòng tắm tắm sạch sẽ, thơm tho.

Quấn khăn tắm lau khô tóc xong, anh nhẹ nhàng xoa bụng Phì Phì. Cảm giác mềm mềm, xẹp lép khiến anh liền lấy từ tủ giữ ấm ra một bình sữa, đặt vào tay cậu.

Vừa thấy sữa, đôi mắt to tròn của Phì Phì sáng rực lên, môi cong cong cười mừng rỡ. Cậu nằm ngoan ngoãn trong lòng anh, hai chân đạp nhẹ, miệng ừng ực uống liền mạch, thơm ngào ngạt.

Tất cả những thao tác này là kết quả của khoảng thời gian anh đóng vai người cha trong một bộ phim. Khi đó, vì vai diễn, anh đã xem không ít sách nuôi dạy trẻ.

Phì Phì uống cực nhanh, rõ ràng là đói.

“Ba ba.”
Cậu bé chìa bình sữa rỗng cho anh, rồi xoa xoa cái bụng nhỏ, ý bảo: con vẫn chưa no.

Lâm Tư Niên nhận lấy bình, không vội pha bình mới, chỉ đặt ngón tay chạm nhẹ lên trán cậu bé, trầm giọng hỏi:
“Biết ta là ba ba à?”

“Ba ba ôm một cái.”
Cậu bé lập tức dang hai tay đòi bế. Loài người còn cần xét nghiệm ADN để nhận con, nhưng với thần thú như Phì Phì, chỉ cần nghe là biết.

Bọn họ nhận người thân dựa vào âm thanh.

Không hiểu vì sao, tâm trạng vốn âm u của Lâm Tư Niên lại dần dịu xuống khi ở bên cậu bé. Từ sau chuyện kia, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lòng mình...

Nhẹ nhõm.

“Phải rồi, ta là ba ba của con. Con không nhận sai đâu.”
Anh nhẹ nhàng bế cậu bé lên. Nhà không có sẵn quần áo trẻ con, đành dùng khăn tắm quấn tạm cho cậu ngủ.

“Ngủ trưa với ba ba một chút.”
Lâm Tư Niên thấy tâm trạng mình đang yên ổn, muốn tranh thủ chợp mắt một lát. Nếu để trễ hơn, e là lại trằn trọc không ngủ nổi.

Cậu nhóc ăn no nên tinh thần tỉnh táo, ban đầu còn vùng vằng không chịu ngủ. Nhưng dưới nhịp vỗ về nhẹ nhàng đều đặn của Lâm Tư Niên, mí mắt dần nặng trĩu, lông mi dày khẽ run.

Cuối cùng, Phì Phì còn ngủ trước cả anh.
Lâm Tư Niên bật cười bất đắc dĩ trẻ con đúng là vậy, vừa đòi chơi đấy mà xoay một vòng đã ngủ say như chết. Anh cũng nhắm mắt, vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại bên cạnh, cùng chìm vào giấc ngủ.

Ba tiếng sau, Lý Húc gõ cửa:

“Kết quả có rồi. Chính xác là con cậu.”

Lâm Tư Niên gật đầu, không ngạc nhiên chút nào. Anh cũng không đánh thức Phì Phì đang ngủ say.

“Chử ca tới chưa?” anh hỏi.

“Rồi. Ảnh còn mang đầy đủ các bản hợp đồng cậu yêu cầu.”

Nghe vậy, Lâm Tư Niên bước ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng xuống phòng khách.

“Phùng tiểu thư, theo nội dung trong hợp đồng, chỉ cần cô đồng ý từ bỏ quyền nuôi dưỡng và quyền thăm nom, ký tên vào đây, thì năm triệu này sẽ thuộc về cô.”

Chử Dịch Dương luật sư mà Lâm Tư Niên mời đến làm người chứng đẩy một bản hợp đồng và tấm chi phiếu đến trước mặt Phùng Duyệt Di.

Hợp đồng này đã được cả Lâm Tư Niên và Lý Húc xem kỹ. Thật ra, Lý Húc cũng đồng tình với cách làm của Lâm Tư Niên. Bởi vì đứa trẻ trong tay Phùng Duyệt Di chẳng khác gì cái “cây rụng tiền” hết tiền là quay sang vòi vĩnh Lâm Tư Niên, như vậy thì không được.

Dù Lâm Tư Niên có tiền cũng không thể để bị lợi dụng. Người nghiện cờ bạc giống như cái hố không đáy có đổ bao nhiêu tiền cũng không đủ.

“Từ bỏ quyền nuôi? Chuyện đó không thể!”
Tuy Lâm Tư Niên ra giá hậu hĩnh, thậm chí đưa thêm 30 triệu ngoài dự tính, nhưng đến kẻ ngốc cũng biết, đây là món “một lần duy nhất”.

Nhìn thấy thái độ của Lâm Tư Niên dành cho Phì Phì trước đó, Phùng Duyệt Di còn đang ôm mộng lấy con làm cầu nối để tiến tới hôn nhân với anh.

Điều duy nhất khiến cô lo lắng là nếu Lâm Tư Niên phát hiện trí tuệ của đứa bé có vấn đề rằng nó là đứa ngốc.

Chính vì thế, suốt mấy năm qua cô không dám đến tìm anh. Cô định nuôi con lớn thêm một chút, vun đắp tình cảm, khiến thằng bé không rời mẹ được. Đến lúc ấy đưa nó về cho Lâm Tư Niên, dù gì anh cũng phải để con gặp mẹ, đúng không?

Một bên là mẹ, một bên là cha. Dù Lâm Tư Niên có chướng mắt cô vì chuyện năm xưa muốn trèo cao, thì thời gian qua đi, tình cảm cũng sẽ dần nảy sinh.

Lâm Tư Niên từng hẹn hò vài người, nhưng chưa từng bước đến hôn nhân. Cô mẹ của con anh chẳng phải chính là ứng cử viên hợp lý nhất sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play