Trương Tiểu Hổ vốn là đứa trẻ rất ít khi khóc, hồi nhỏ dù có lần từ trên cầu thang ngã xuống đập đầu cũng không rơi một giọt nước mắt. Vậy mà giờ đây lại khóc đến như vậy, hẳn là đã bị dồn ép lắm rồi.
Bà nội vốn cứ tưởng Tiểu Hổ gọi điện mách lẻo là nói quá, nhưng giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Nếu bà đến muộn chút nữa, không biết thằng bé sẽ còn bị cha nó hành hạ tới mức nào.
Bà nội vội vàng sải bước về phía trước, đưa tay tát lên người Trương Mục không chút nể nang, vừa tát vừa mắng:
“Gọi điện thì không thèm bắt máy, thì ra là ở đây đánh con! Cọp dữ còn không ăn thịt con, Tiểu Hổ ngoan như thế mà anh cũng nỡ ra tay ác vậy sao?
Lúc nhỏ tôi có bao giờ đánh anh không? Tôi nói cho anh biết, nhà này từ trước đến giờ không có cái truyền thống đánh con. Học ai ra cái kiểu đấy? Anh muốn đánh Tiểu Hổ à? Vậy tôi cũng phải đánh anh trước một trận, coi như bù lại mấy lần ngày xưa anh làm sai mà tôi chưa xử đấy!”
Trương Mục bị đánh sau lưng, cảm giác như bị ngưu đầu mã diện đập trúng tê cả sống lưng.
Chẳng phải nói là để cho Trương Tiểu Hổ có tuổi thơ trọn vẹn sao? Thế quái nào giờ lại thành lượt mình “trải nghiệm”?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play