Trương Tiểu Hổ chạy đến bên Ayer, kinh ngạc kêu lên: “Là một con chó con thật nè, còn nhỏ xíu luôn!”
Ban đầu Sở Kiêu Hàn còn tưởng là kiểu chó lớn, hoặc ít nhất cũng là giống chó nhỏ trưởng thành. Loại động vật bị thương thường có xu hướng phòng vệ, dễ tấn công, nên anh vẫn luôn âm thầm đi sát sau lưng Phì Phì để sẵn sàng kéo bé lại nếu cần.
Nhưng nghe Trương Tiểu Hổ nói xong, anh nhìn kỹ một cái, quả nhiên là một con chó con rất nhỏ.
Nhỏ đến mức mắt còn chưa mở hết, lớp lông trắng trên người bết lại lấm lem, bờ lưng xù xì cong vẹo một cách bất thường. Chỉ nhìn thôi cũng thấy chắc chắn là chân sau có vấn đề, có lẽ bị gãy xương đùi.
Có thể vì quá đau, con chó con giờ phút này chỉ biết bất lực rúc trong tay Ayer, đầu lông run run, miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.
Chứ đừng nói là cắn người, nhìn nó thế kia chắc chưa đầy nửa ngày nữa là yếu đến không còn sức mà bú sữa.
Mấy đứa nhỏ ai cũng có trái tim nhân hậu, Trương Tiểu Hổ nhìn con chó nhỏ tội nghiệp, thần sắc hoảng hốt:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT