Lâm Tư Niên đưa ra câu trả lời này tuy không khiến ba ông già vừa lòng, nhưng bọn họ cũng không thể ép anh quá mức. Lỡ như chọc giận anh thật, anh nổi đóa rồi phủi tay không làm nữa, vứt cái “khoai lang bỏng tay” này ngược lại cho họ, thì đúng là hỏng bét.
Nghĩ mà xem, một đứa trẻ vốn đang vui vẻ ríu rít gọi họ là “ông nội”, đột nhiên chỉ vì bọn họ nói ra vài câu, rồi phát hiện bản thân không thể cùng các bạn đi học mẫu giáo, sau này đến tiểu học thì tụi nhỏ mãi mãi đều hơn mình một tuổi... Ngay lập tức, đôi mắt to tròn như cất giấu cả dải ngân hà sáng lấp lánh kia liền rưng rưng nước mắt, vẻ mặt tủi thân như không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Nói thử xem! Ai chịu nổi cảnh tượng đó chứ?
Dù sao thì mấy ông già lớn tuổi như họ là chắc chắn không chịu nổi rồi. Cả nhà họ Lâm lựa đi chọn lại, cuối cùng vẫn chỉ có một mình Lâm Tư Niên người xưa nay cứng rắn nhất, đến cả lúc bị Phì Phì nhìn bằng ánh mắt ngây thơ cũng không hề đổi sắc mới đủ sức gánh nổi trọng trách này.
Huống hồ, chưa kịp học hỏi chút kinh nghiệm nào từ Lâm Cảnh Lịch, bọn họ đã trực tiếp đem chuyện chắc chắn sẽ làm Phì Phì khóc trao thẳng cho ba ruột của bé.
Lâm. Ba ruột chính hiệu. Anh không gánh thì ai gánh!
Tư Niên: Một đám ông già, cứ dựa vào mình lớn tuổi nên đùn việc là sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT