Bất quá, Thôi Quảng rốt cuộc vẫn sĩ diện, giả vờ như chẳng hề để ý đến ánh mắt của mấy đứa trẻ, sau khi chào hỏi Lâm Quốc Thịnh và mọi người, liền xách Thôi Nguyên lên xe rút lui nhanh chóng.
Chờ đến khi về đến xe nhà mình, Thôi Quảng mới nheo mắt lại, giọng trầm hẳn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thôi Nguyên:
“Tự mày nói hay là đợi tao đánh cho một trận rồi mới chịu mở miệng?”
Từ lúc ở nhà trẻ đến giờ, Thôi Nguyên đã luôn chột dạ, đầu cứ lắc qua lắc lại như trống bỏi, vội vã phủ nhận:
“Không phải con! Con không nói gì hết, không phải con!”
“À?” Thôi Quảng nhếch môi cười lạnh
“Tao còn chưa nói chuyện gì, mày đã nhận luôn rồi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play