Một cặp cha con khác nhìn Lâm Tư Niên và Phì Phì chơi vẫn lạnh nhạt, trầm tĩnh, cứ thế yên ổn.
Trong lòng Lâm Hàn chỉ có một suy nghĩ: Ấu trĩ, thật sự quá ấu trĩ.
Mà cái sự “ấu trĩ” này không phải nói Phì Phì, mà là chỉ đích danh Lâm Tư Niên. Đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà còn đi bắt nạt một nhóc con ba tuổi, thấy vui lắm sao?
Lâm Hàn còn đang thầm nghĩ, thì bả vai bỗng bị người bên cạnh vỗ một cái, sau đó bị đẩy mạnh ra phía trước.
Chỉ nghe thấy giọng Lâm Cảnh Lịch cười nói với tiểu gia hỏa:
“Trò chơi này phải hai người chơi mới vui. Anh trai rất thích Phì Phì, đã mong được chơi cùng Phì Phì từ lâu rồi.”
Bị đẩy ra, Lâm Hàn tức đến muốn mắng người hôm qua hắn mới biết mình đột nhiên có thêm một tiểu em họ, cái gì mà “từ lâu đã mong”? Đúng là bịa đặt trắng trợn!
Nhưng đối diện với đôi mắt sáng long lanh chờ mong của nhóc con, Lâm Hàn lại không tài nào mở miệng nói ra mấy câu làm người ta cụt hứng.
Thật kỳ lạ. Nếu là trước kia, cho dù không nói gì, hắn cũng chắc chắn sẽ thẳng thừng từ chối. Loại trò chơi trẻ con thế này vừa nhàm chán vừa mất mặt, ai mà hứng thú nổi?
Cuối cùng, Lâm Hàn vẫn chậm rì rì bước tới ngồi xuống bên kia cầu bập bênh.
Hắn đã mười bốn tuổi, cao hơn mét bảy, ngồi trên cái cầu bập bênh nhỏ xíu này chẳng khác gì người lớn cưỡng ép chen vào trò chơi thiếu nhi. Đành phải co chân lại, cố gắng dùng lực điều khiển để cầu bập bênh có thể lên xuống.
Cầu bập bênh bắt đầu chuyển động đều đặn, lúc lên lúc xuống, thỉnh thoảng còn bị Lâm Hàn cố tình làm cho bật mạnh, khiến bên kia xóc lên bất ngờ.
Có Lâm Tư Niên ở phía sau luôn đỡ cho, Phì Phì bắt đầu cảm nhận được niềm vui thật sự.
Thì ra ba ba nói không sai, trò này thật sự rất vui!
Lúc đầu nhóc con còn ngoan ngoãn nắm lấy tay vịn phía trước, nhưng về sau vì tin tưởng ba ba luôn đứng sau bảo vệ, nên dần dần buông tay ra, học chim nhỏ dang cánh mà vỗ phành phạch.
Phì Phì mơ hồ nhớ ra, hình như trước đây mình từng nằm trên thảm cỏ xanh, ngửa đầu nhìn bầu trời, nơi có rất nhiều thần thú đang bay lượn. Trong số đó, có những con có đôi cánh đẹp đến mức không từ nào có thể diễn tả nổi.
“Bay bay~ Phì Phì đang bay ~~”
Tiếng cười giòn tan, ngọt lịm như đường phèn pha sữa, mang theo giọng non nớt vang vọng khắp công viên nhỏ.
Theo tiếng cười của nhóc, mọi người ở đó cũng bất giác mỉm cười, ánh mắt đều dịu dàng mà sáng lên, như thể cũng bị niềm vui trong trẻo đó lây sang.
Chỉ một cái cầu bập bênh bé tí tẹo mà thôi, vậy mà lại khiến tiểu gia hỏa cười đến mức rực rỡ như vậy thật sự quá dễ dàng làm thỏa mãn một đứa nhỏ.
Lâm Hàn bị kéo theo không khí của Phì Phì, dường như cũng quên mất mình vốn chỉ định chơi lấy lệ cho xong. Hắn bật cười, ngẩng đầu nhìn nhóc con đối diện:
“Cẩn thận đó, anh trai sắp tăng tốc!”
“Oa!” Tiểu gia hỏa bị bật mạnh, ôm chặt tay vịn. Nhưng chỉ chốc lát sau đã tìm được niềm vui mới, giống như đang cưỡi ngựa phi nước đại, mắt cười cong như trăng non.
Lâm Tư Niên vẫn đứng phía sau trông chừng, đợi đến khi Phì Phì được bế xuống khỏi cầu bập bênh, nhóc còn chưa hoàn toàn quen với cảm giác dưới chân, đi loạng choạng như người say.
Lâm Hàn cười nhạo:
“Phì Phì, em có phải cơm chiều uống rượu say rồi không đấy? Giờ đi còn chẳng vững nổi nữa rồi.”
Tiểu gia hỏa không biết “rượu” là gì, nhưng đúng là hiện tại đi không vững thật, thế là rất nghiêm túc gật đầu:
“Phì Phì uống say, đi không nổi.”
Kết quả là Lâm Hàn bật cười càng to.
Nghỉ ngơi chừng mười phút, Phì Phì đã khôi phục lại tinh thần, lại vui vẻ chạy nhảy, chỉ vào một dãy kiến trúc quanh co phía trước nhìn không rõ bên trong mà hỏi:
“Đó là gì vậy?”
“Mê cung.” Lâm Hàn trả lời trước, rồi tròng mắt đảo qua đảo lại, lập tức nảy ra ý tưởng.
“Chúng ta lát nữa sẽ chơi trò chơi ở đó.”
“Trò chơi sâu lông?” Tiểu gia hỏa vẫn nhớ kỹ.
Lâm Hàn gật đầu:
“Không sai, chơi chò sâu lông. Anh với em là một tổ.”
Nói rồi, thiếu niên liền cúi người ôm lấy Phì Phì, bế vững vào lòng rồi chạy vụt đi.
Vừa chạy vừa quay đầu lại gọi với về phía Lâm Tư Niên và Lâm Cảnh Lịch:
“Trò chơi bắt đầu rồi nha! Hai người có mười phút để tìm được bọn con, không thì coi như thua đấy. Người thua phải đóng giả sâu lông! Nhớ kỹ đó!”
Ba chữ “giả —sâu — lông” được Lâm Hàn cố tình nhấn mạnh, sau đó chẳng để cho hai người lớn kia có cơ hội phản bác, ngay lập tức mang theo tiểu gia hỏa biến mất sau bức tường mê cung.
Lâm Tư Niên cười lạnh:
“Đây là đang trả đũa anh đấy.”
Lâm Cảnh Lịch chẳng buồn đáp lại, chỉ rút di động ra xem. Mấy động tác nhanh gọn, hình ảnh theo dõi trong mê cung liền hiện rõ trên màn hình.
Lâm Tư Niên: “……”
Kết quả cuối cùng khỏi cần nói cũng biết — tay cầm di động theo dõi, Lâm Cảnh Lịch và Lâm Tư Niên chỉ mất vài phút để bắt được hai đứa đang trốn trong mê cung.
Ra khỏi mê cung, Lâm Tư Niên ngồi xổm xuống, đưa ngón tay chọc chọc mũi Phì Phì:
“Tiểu sâu lông, tụi con thua rồi nhé.”
Trong giọng điệu chẳng có chút ngượng ngùng nào vì thắng nhờ gian lận cả.
Dù thua, nhưng tiểu gia hỏa vẫn vô cùng vui vẻ, mắt sáng long lanh như chứa đầy sao trời.
Tầng hai nhà họ Lâm, trong phòng của Lâm Hàn.
Phì Phì và Lâm Hàn bị quấn kín mít bằng chăn mỏng, biến thành hai cuộn “sâu lông”. Phì Phì không ai dạy mà vẫn hiểu cách bò, bắt chước làm con sâu nhỏ lăn tròn trên mặt đất.
Bị bọc tròn xoe như viên bột, lại còn bị ba ba đẩy một cái lăn đi, Phì Phì hoàn toàn xem “hình phạt” này là một trò chơi mới.
So với lúc Lâm Hàn bị trói thì lần này rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cuối cùng, khi Lâm Tư Niên ôm “sâu lông nhỏ” vào phòng tắm để tắm rửa rồi đi ngủ, anh cười hỏi:
“Hôm nay chơi có vui không?”
“Vui ạ.” — Nhóc chơi đến tóc cũng mướt mồ hôi, dính bết vào trán, gò má đỏ ửng cọ cọ vào cổ ba ba.
“Ba ba vui, bác cả vui, anh trai cũng vui. Mọi người đều vui hết.”
Lâm Tư Niên ngẩn người, sau đó mỉm cười gật đầu:
“Phì Phì nói rất đúng. Hôm nay, ai cũng rất vui.”
Trong phòng của Lâm Hàn, náo nhiệt đã qua đi, chỉ còn lại hai người hắn và Lâm Cảnh Lịch.
Lâm Hàn vẫn bị quấn chăn nằm dưới đất, chỉ khác là lúc này, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng vùng ra nếu muốn.
Khóe môi hắn cong lên, rồi dần dần dịu lại. Lặng im nhìn trần nhà, ngẩn ngơ hỏi Lâm Cảnh Lịch, cũng như đang hỏi chính mình:
“Vừa rồi… con có phải đã cười không? Con thật sự đã cười đúng không?”