Lâm Hàn vừa được cởi trói một tay, Lâm Cảnh Lịch ném cho hắn một chiếc khăn tay:
“Tự mình lau mồ hôi đi, rồi xuống ăn cơm.”

Vừa nghe đến ăn cơm, Lâm Hàn lập tức nhớ ra chuyện chính:
“Lễ vật con chuẩn bị cho em trai ba có đưa giúp con chưa? Đó là hàng giới hạn đấy, tiền tiêu vặt tháng này của con đã tiêu sạch vào nó rồi. Ba mà còn không bổ sung, con tiêu khô ngồi mốc luôn đó.”

“Còn tùy vào biểu hiện của con.”  Biểu hiện tốt thì chuyện tiền bạc dễ nói, biểu hiện không ra gì, lại còn đập đồ như hôm qua… bị nhốt hai ba năm cũng không phải không có khả năng.

Phải mất tới năm phút sau, Lâm Hàn mới hoàn toàn lòi được ra khỏi cái kén, sau đó lập tức nằm bẹp xuống sàn, không còn sức động đậy.

Lâm Cảnh Lịch đỡ lấy hắn, dùng một tay kéo thằng con đang xụi lơ đứng dậy:
“Đi ăn cơm đi, ăn xong khôi phục tí sức, tối còn phải chơi trò chơi với Phì Phì và tiểu thúc nữa đấy. Như cái dạng hiện giờ, đi vài bước đã mệt.”

Lâm Hàn ngờ vực hỏi:
“Chơi trò chơi? Chơi cái trò quỷ gì?”

Lâm Cảnh Lịch nhìn hắn một cái, đơn giản kể lại chuyện đã hứa với tiểu gia hỏa lúc trước.

Thiếu niên trợn tròn mắt gầm lên:
“Mẹ nó! Ba còn là người à? Có còn tim không vậy? Con bị hành ra cái dạng này rồi mà ba còn không tha, bắt con đi chơi với trẻ con!?”

“Làm việc nghỉ ngơi kết hợp.”

Bồi nhóc con chơi chẳng tốt sao? Anh thấy Tư Niên bồi Phì Phì chơi tâm trạng rất tốt, càng chơi càng vui vẻ ra mặt kia kìa.

Lúc xuống lầu, tâm trạng của Lâm Hàn có thể gọi là… tuyệt vọng.

Mấy ngày bị giam cấm, chửi cũng chửi rồi, đập phá cũng đập rồi, chạy trốn cũng chạy rồi. Giờ thì thể lực cạn sạch, lý trí một lần nữa chiếm thế thượng phong.

Hoặc cũng có thể nói không hẳn là lý trí chiếm ưu thế, mà là… hoàn toàn tuyệt vọng, cam chịu số phận. Nếu hắn dám làm gì quá khích nữa, thì ba hắn hoàn toàn dám trói hắn cả đời, thuê hộ công chăm sóc ăn uống vệ sinh xoay vòng ba ca suốt ngày suốt đêm. Nhà họ Lâm có tiền, chịu chơi chịu chi, không sợ tạo nghiệp.

Vậy thì… cớ gì phải làm khổ mình. Sớm chấp nhận thực tế chẳng khác gì muộn một chút.

Xuống tới nơi, Lâm Cảnh Lịch tay cầm ly sữa bò, tay kia ném Lâm Hàn xuống ghế. Sau đó tiện tay mang sữa bò đổ đi.

Tình cờ chạm mắt Dương Ngọc Anh, Lâm Cảnh Lịch đẩy gọng kính:
“Thời gian hâm sữa hơi quá, hỏng rồi.”

Dương Ngọc Anh vốn không định để ý, tiếp tục bận rộn sắp xếp mâm cơm lớn của mình. Dù trong nhà có đầu bếp riêng, nhưng nấu nướng là thú vui của bà.

Tay nghề của Dương Ngọc Anh tuy không bằng Lý Húc, nhưng so với Tư Niên thì vẫn hơn rất nhiều. Phì Phì vẫn ăn vô cùng hào hứng, nhanh và ngon. Trừ chút nước sốt dính mép, cái yếm nhỏ quanh cổ vẫn còn sạch sẽ.

“Ngon không?” – Dương Ngọc Anh hỏi.

Tiểu gia hỏa gật đầu lia lịa:
“Ngon lắm ạ!”

Hiếm khi thấy thế, Dương Ngọc Anh liền gắp thêm rất nhiều đồ ăn cho cháu trai.

Lâm Hàn ngồi đối diện Phì Phì. Dù ban đầu đói đến cực hạn, nhưng hắn vốn không định ăn nhiều, chỉ muốn ăn qua loa rồi thôi.

Nhưng nhìn đối diện tiểu gia hỏa cứ một miếng đồ ăn một miếng cơm, ăn cực kỳ hào hứng, chân nhỏ dưới bàn còn đung đưa phơi phới…

Thật sự ăn ngon vậy sao? Sao lại có thể vui vẻ đến thế chứ?

Vừa ngó sang Phì Phì ăn cơm, Lâm Hàn bất giác ăn sạch một bát cơm từ lúc nào không hay.

Mà đúng là… rất ngon thật.

Sau bữa tối, Lâm Tư Niên dẫn theo Phì Phì, cùng với Lâm Cảnh Lịch và Lâm Hàn, chuyển đội hình sang vườn sau của biệt thự.

Tận sâu trong khu vườn có một khu trò chơi mini được xây dựng riêng. Không lớn, nhưng đầy đủ như một công viên giải trí thu nhỏ. Nơi này được xây từ hồi Lâm Cảnh Lịch và Lâm Tư Niên còn bé, đến khi Lâm Cảnh Lịch lập gia đình, có Lâm Hàn thì khu này chuyển thành chỗ chơi của Lâm Hàn.

Chỉ là sau này Lâm Hàn càng lớn, dần cũng chẳng còn hứng thú như khi còn nhỏ nữa. Cho đến hôm nay, nơi đây đã mấy năm rồi không náo nhiệt như vậy.

Lâm Hàn lớn rồi, nhưng bây giờ lại có thêm một Tiểu Phì Phì. Dùng cái công viên mini này để dụ dỗ nhóc con, đúng là ăn gian quá mức.

Dù ít được dùng dạo gần đây, nhưng khu trò chơi vẫn luôn được dọn dẹp sạch sẽ. Con ngựa gỗ được làm bằng gỗ thịt vẫn giữ nguyên màu sắc sáng bóng như vừa mới hoàn thiện.

Tiểu gia hỏa từ lúc tỉnh lại đến giờ chỉ quẩn quanh trong nhà cùng ba. Bé từ nhỏ đến lớn như thể chưa từng được đi công viên, chưa từng thấy qua trò chơi nào. Vừa bước vào liền há hốc miệng thành hình chữ O, ngẩn ngơ đến cực điểm. Đứng ở cửa với hai mắt tròn xoe, bé y hệt một chú nhóc quê mùa nhỏ xíu chưa từng thấy cảnh đời.

Thấy vẻ mặt “lần đầu lên phố” của bé, Lâm Tư Niên không nhịn được cười. Anh bế bổng Phì Phì lên, vừa đi vào vừa cười nói:
“Thích gì thì chơi cái đó, chơi xong bảo ba mua cho con một cái mang về.”

Dù sao hiện tại Phì Phì đã hoàn toàn khỏe mạnh, Tư Niên cũng đang chuẩn bị sau đợt về nhà cũ lần này sẽ chuyển hẳn đi nơi khác. Dọn đâu mà chẳng được, chi bằng dọn đến một chỗ rộng rãi, là nơi nhóc con thích.

Vừa nói,Lâm Tư Niên vừa bước tới bên một chiếc cầu bập bênh nhỏ, đặt Phì Phì lên.

Một bên cầu bập bênh có người ngồi, bên còn lại trống không, đòn bẩy đương nhiên nghiêng về phía Phì Phì. Lâm Tư Niên dạy bé nắm lấy tay vịn trước mặt, rồi hờ hững đỡ sau lưng nhóc. Sau đó… lặng lẽ buông tay, vẻ mặt gian tà nhìn Phì Phì bị bập xuống đất, hoàn toàn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Phì Phì hoàn toàn không ý thức được mình đang chơi bập bênh mà là ba đang “chơi” mình! Bé nhúc nhích cái mông nhỏ ngồi lại, nhìn cầu bập bênh chẳng động đậy gì, liền duỗi tay về phía ba ba:
“Ba ba, muốn xuống dưới. Cái này chơi không vui.”

Lâm Tư Niên bật cười, nhưng vẫn không bế xuống:
“Thú vị mà.”

Vẫn rất tin tưởng ba mình, tiểu gia hỏa lại thử tiếp. Lần này không chỉ cái mông, mà cả thân thể bé đều cố sức đung đưa. Sau một hồi thử nghiệm, Phì Phì lại nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Lâm Tư Niên, lắc đầu nói:
“Ba ba chơi vui. Phì Phì chơi không vui.”

Có lẽ với ba, ngồi trên cầu bập bênh mà trêu con tới trêu con lui là trò chơi thú vị lắm.

“Ba chơi không vui, Phì Phì mới là người chơi vui hơn.” Lâm Tư Niên cố tình phớt lờ ý thật trong lời của nhóc, lại còn bắt nạt bé bằng cách đảo ngược khái niệm, như thể bé nói chuyện chưa rành nên bị bóp méo ngôn ngữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play