Điện thoại bên kia, người đàn ông vẫn tiếp tục nói. Trước hôm nay, anh ta đã tự phong bế bản thân trong một thời gian dài. Trong khoảng thời gian đó, anh sống một mình, ngày đêm lẫn lộn, lúc tỉnh lúc mơ.
Có lẽ vì quá lâu rồi không trò chuyện với ai, nên hôm nay khi gọi được số của viện trưởng người khi xưa hiền hậu từng chăm sóc mình anh ta bỗng có nhu cầu dốc hết nỗi lòng.
Anh không cần viện trưởng phải đáp lời, chỉ cần nghe thấy âm thanh nhè nhẹ qua đầu dây, chứng minh người kia vẫn đang lắng nghe, là đã đủ rồi.
“Viện trưởng, cháu luôn cảm thấy thế giới này đang mắc bệnh.” Gió đêm nhẹ lướt qua gò má, người đàn ông bắt đầu chậm rãi giãi bày những suy nghĩ của mình.
“Tại sao lại luôn có người phải gánh vác những trọng trách nặng nề như vậy để tồn tại? Đã là con người, thì lẽ ra chúng ta nên sống vì chính mình.
Nhưng thế giới này một xã hội do con người tạo thành lại trói buộc chúng ta trong những xiềng xích vô hình. Từ khi còn bé, chúng ta đã bị dạy dỗ về cái gọi là 'trách nhiệm'. Mà trách nhiệm ấy là gì? Khi còn nhỏ, mỗi thầy cô đều nói với cháu rằng: đó là sự tiếp nối là kéo dài sinh mệnh, là duy trì nòi giống, là ngọn lửa của nhân loại phải được truyền lại.
Khi ấy cháu không hiểu, còn từng hỏi viện trưởng. Cháu chỉ là một đứa trẻ mồ côi, sinh tử của cháu quan trọng đến thế sao? Khi đó, viện trưởng từng nói với chúng cháu rằng mỗi đứa đều như một giọt nước, còn cả nhân loại là một đại dương. Nếu từng giọt nước đều nghĩ như cháu, đều chẳng bận tâm đến việc mình bốc hơi hay không, thì một giọt, hai giọt, ba giọt… đến một ngày nào đó, đại dương cũng sẽ biến mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT