Quách Khải lúc ấy thật sự cảm thấy vui. Đó là lần hiếm hoi trong đời, hắn cảm nhận được niềm vui trọn vẹn. Hắn đã luôn mong có một đứa em trai hoặc em gái. Vì vậy hắn không nói với mẹ rằng mình đã phát hiện ra chuyện đó, mà chỉ lặng lẽ cùng mẹ trông chờ sinh nhật của ba đến.
Đáng tiếc, điều chờ đợi cuối cùng lại là một tờ đơn ly hôn.
Đứa em trai hoặc em gái ấy, rốt cuộc cũng không có cơ hội bước chân vào thế giới này, không có cơ hội được nhìn thấy ánh sáng, không biết là nên tiếc nuối hay nên thấy may mắn nữa.
Nếu đứa bé đó thuận lợi chào đời, có lẽ giờ cũng lớn hơn tiểu gia hỏa trước mắt này một, hai tuổi. Với quan hệ của hắn và Lâm Hàn, biết đâu hai đứa nhỏ đã có thể trở thành bạn tốt.
Nghĩ đến đây, bàn tay nhỏ bé của tiểu bằng hữu đang trong lòng bỗng chạm lên má hắn. Phì Phì, vẫn là một đứa trẻ, nhưng lại như đang dỗ dành một đứa trẻ khác, nghiêm túc nói: “Không khóc nha, anh ngoan, anh không được khóc.”
Cậu bé với khuôn mặt trắng nõn, còn hơi tròn tròn, đầy vẻ nghiêm trang, ra sức dỗ Quách Khải.
Quách Khải đặt con mèo nhỏ lên sofa, tiện tay lau mặt một cái, có chút bất đắc dĩ nói: “Anh không có khóc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play