Hôm nay Lâm Lân có vẻ không ổn lắm, cứ luôn trong trạng thái phấn khích. Tuy hiện giờ cậu cũng chẳng bình tĩnh hơn Lâm Kỳ là bao, nhưng vẫn cố ép bản thân phải bình tĩnh lại. Giữa hai người thì ít nhất phải có một người lý trí, để kịp thời dội nước lạnh vào người kia, hạ nhiệt. Kẻo nếu cả hai cùng kích động thì chẳng may làm nổ tung luôn cái đầu.
May mà Lâm Lân không phải kiểu người không biết nghe lời, huống hồ người đang khuyên còn là anh song sinh Lâm Kỳ. Vì vậy sau khi nghe anh giải thích, cậu cũng cố gắng kiềm chế lại, hít sâu mấy hơi, trong lòng lặp đi lặp lại hai chữ “bình tĩnh” cả trăm lần, cuối cùng cũng thấy khá hơn một chút.
Cậu quay đầu nói với Lâm Kỳ:
“Được rồi, em bình tĩnh lại rồi. Giờ mình có thể bàn xem phải làm sao mới được ở lại nhà cũ, ở cạnh ông nội không?”
Lâm Kỳ: …
Bình tĩnh mà nói chuyện giữ nguyên cái ý muốn ở lại, vậy là bình tĩnh ở chỗ nào chứ?
“Chờ ăn tối xong rồi tính tiếp. Mấy lần trước Tết, tụi mình cũng từng ngủ chung phòng với Lâm Hàn mà. Có gì đâu nghiêm trọng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT