Dù nói là không long trọng gì mấy, nhưng dù sao cũng đông người, nhà cũ họ Lâm cũng khá bắt kịp thời đại. Năm nay bữa trưa đêm Giao thừa được tổ chức theo kiểu tiệc đứng, từng món ăn ngọt được bày đẹp mắt trên những bàn dài phủ khăn bạc được lần lượt bưng lên, còn có cả nước ép trái cây mới làm từ trong bếp.
Mọi người cũng không ai ngồi ngay ngắn nghiêm túc quanh bàn, phòng khách nhà họ Lâm vốn rộng, ai thích món gì thì tự mình lấy rồi tụ lại thành từng nhóm ngồi trò chuyện rôm rả.
Lâm Quốc Hùng và mấy người vai vế lớn nhất cũng không nói gì. Dù sao cả năm hiếm có khi nào cả nhà đông đủ như vậy, chẳng cần bày vẽ quá quy củ, cứ thoải mái một chút lại hay.
Phì Phì lần đầu được ăn kiểu như vậy, cậu bé nhỏ xíu đặt hai tay lên mép bàn, cố nhón chân để ló lên được cái đầu bù xù. Nhưng đó đã là cực hạn rồi. Đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng đảo qua đảo lại, vừa định quay đầu đi tìm ghế để leo lên thì đã bị người phía sau bế bổng lên.
Giọng nói mang theo ý cười của Lâm Hàn vang lên sau lưng: “Mọi người đều đi ăn rồi, sao có thể quên mất Phì Phì nhà mình chứ?”
Bị bế lên, tầm mắt Phì Phì thoáng đãng hẳn ra. Cậu bé ngọt ngào nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh ~”
“Không cần cảm ơn.” Lâm Hàn vỗ nhẹ cánh tay đang ôm Phì Phì, sau đó cầm lấy một chiếc đĩa sạch trên bàn dài, hỏi cậu bé: “Muốn ăn gì? Anh gắp cho em.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play