Nhìn Thủy Thời chẳng chút choáng váng, Tôn và Tưởng liếc mắt nhìn nhau, đều có phần không tin được.
“Này... rõ ràng không có mùi lạ, mà chỉ cần nhìn vào tấm da ấy, mọi người đều choáng váng, đau đầu, khó chịu không tả. Thật sự không hiểu nổi, xin anh hùng chỉ giáo một chút.”
Tưởng Chiêu thấy tình huống như vậy, không còn cách nào giấu giếm, đành phải thành thật mà nói. “Da heo thiên thư” này đến một người cũng không nhìn hiểu, trận pháp lấy gì mà phá? Đã thế thì đành phải nhờ hai người họ giúp đến nơi đến chốn, đưa Phật thì đưa tới Tây Thiên.
Hắn liếc nhìn Tôn Lục Khiêm, chỉ là Tôn tiên sinh lúc này đâu còn tâm trí để để ý đến hắn. Lão tổ tông từng dốc lòng nghiên cứu y đạo, chưa từng gặp qua một trận đồ nào chỉ cần nhìn vào đã khiến người ngất xỉu! Kỳ lạ nhất là: hai người trước mặt lại hoàn toàn không hề chịu ảnh hưởng!
Trong lòng đã kinh nghi lại càng thấy ngứa ngáy, làm sao có thể không tra cho ra nguyên nhân? Thế là hắn lập tức tiến lên định bắt mạch. Nhưng Phù Ly ngay tức khắc ngăn lại, một tay kéo Thủy Thời vào lòng, không để ai đụng đến.
Thủy Thời nghe nói tấm da kia mà có uy lực lớn như vậy thì thoáng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Phù Ly. Nếu như những người kia không phải bị mùi xông cho ngất, thì hẳn là trận đồ phía mặt trái da heo có vấn đề. Có điều nghĩ lại, hôm đó Phù Ly cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ là ném trận đồ xuống rồi bỏ đi, chắc hẳn y cũng không biết sẽ dẫn tới hậu quả lớn như vậy.
“Tiên sinh, chúng ta thật sự không rõ. Các vị tướng quân có gì trở ngại nghiêm trọng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play