Phù Ly nói muốn trở về, nhưng rốt cuộc lại chậm trễ mấy ngày. Thủy Thời không rõ lý do, chỉ biết mình vẫn luôn mê mê man man, cả người có chút phát sốt. Nhưng đại chiến vừa chấm dứt, trong thành thương binh vô số, quân y không đủ dùng, cậu thật sự không tiện vì một cơn sốt nhẹ mà phiền đến Tôn Lục Khiêm.
Hai hôm trước, cậu còn thấy Tôn tiên sinh vì lao lực quá độ mà ngất đi, hôn mê một trận lâu, ấy vậy mà cũng là lần duy nhất hắn được nghỉ ngơi kể từ sau trận chiến đến nay.
Cuối cùng Thủy Thời chỉ uống mấy thang thuốc trị cảm mạo, tự nhủ mấy ngày nữa tinh thần ổn lại, không còn bị những hình ảnh máu me ám ảnh, tự nhiên sẽ khỏi. Cậu nghĩ có lẽ mình chỉ là bị dọa quá thôi.
Doanh trướng thiếu thốn, thương binh nằm khắp nơi, Phù Ly vốn định vào núi, nhưng thấy Thủy Thời mỗi ngày đều phải dùng thứ “thảo” đủ mọi mùi trong đám tiểu hộp gỗ của quân y, bèn không nỡ rời xa. Y chọn một tiểu viện hoang vắng gần cổng Đông thành Tuyên Thành, lặng lẽ an trí hai người ở đó.
Lúc sáng tối giao nhau, làn sương mỏng lơ lửng cuối cùng cũng kết băng trên khắp thành mùi máu tanh nồng, khiến không khí cũng trở nên lạnh lẽo thấu xương.
Thủy Thời sốt nhẹ một ngày, sau khi ra một thân mồ hôi, lúc tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt không còn là đỉnh lều trắng tinh hay đèn lồng treo tinh xảo, mà là mái ngói cũ kỹ âm u, trong khoảnh khắc có chút hoảng hốt.
“Ta… ta…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play