Cậu cẩn thận thăm dò rừng cây lần đầu, không dám đi xa, những thứ nhặt được cũng không nhiều.

Trời dần dần tối sầm, cậu vội vàng tăng bước. Men theo sợi tơ đỏ đánh dấu, chẳng mấy chốc đã đến chỗ hái thủy cần và nấm khô dưới tán cây. Cái giỏ mây phía sau đã nặng trĩu, đè lên vai gầy khiến da trầy đỏ cả mảng. Cậu đặt sọt xuống, ngồi nghỉ tạm trên thân cây khô.

Trong lòng thầm nhủ, phải nhanh lên! Trời tối nhanh quá, việc này cậu thật không liệu trước. Trong tay không có đồng hồ, chỉ có thể đoán chừng thời gian qua vị trí mặt trời. Lúc nãy nắng vẫn còn rực rỡ, vậy mà chỉ trong chớp mắt, trời đã đổ bóng mù mịt. Cảnh vật nơi đây với cậu vẫn còn vô cùng xa lạ.

Bất đắc dĩ, Thủy Thời đành trút bớt hơn nửa sọt hạt dẻ nặng trịch, nhét vào hốc cây khô rỗng phía dưới để giảm nhẹ gánh nặng, ngày mai quay lại lấy.

Vừa vác sọt đứng lên định đi tiếp, cả người cậu liền cứng đờ. Trước mặt, một con báo hoa đang lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt lạnh như băng, ẩn nấp sau những thân cây rậm rạp, toàn thân đã vào tư thế chuẩn bị lao ra.

Thủy Thời không dám thở mạnh, đối diện với con báo lực lưỡng, vũ khí duy nhất trong tay cậu chỉ là mấy nắm hạt dẻ đầy vỏ gai. Mồ hôi tức khắc túa ra sau lưng, người căng như dây đàn.

Từ bé đến giờ, cậu mới chỉ từng chạm vào mèo, còn bị cào đến chảy máu. Mà báo đốm thì lại là loài còn khôn ngoan hơn cả sư tử, kỹ năng săn mồi tinh vi, nhanh nhẹn và hung dữ.

Thủy Thời run rẩy giơ giỏ mây, chuẩn bị nếu con báo lao đến thì sẽ liều mạng úp cả sọt gai xuống người nó, coi như lần giãy giụa cầu sinh cuối cùng.

Không ngờ con báo vừa định nhảy tới, lại bất thình lình rụt về phía sau thân cây, còn trừng mắt gầm gừ dọa cậu.

Thủy Thời ngớ người, không thể tin được chỉ mấy quả hạt dẻ trong tay lại có uy lực đến vậy, dọa được cả báo sao?

Dù sao thì mặc kệ, cơ hội tới là phải chạy ngay!

Cậu lập tức ôm sọt xoay người bỏ chạy. Nhưng vừa nhấc mắt quay đầu, lại bắt gặp trên thân một gốc cây to phía sau, có một người đang phục sẵn!

Tư thế y hệt dã thú, tứ chi chạm đất, lông tóc dựng đứng, con ngươi như bừng cháy lửa sói, răng nanh trắng sắc lộ ra ngoài mép môi, toàn thân không nói lời nào nhưng lại toát ra sát khí đáng sợ.

Lúc đối mặt với báo đốm, Thủy Thời còn có thể gắng gượng bình tĩnh. Nhưng vừa xoay người nhìn thấy thân người thú tính ấy, sát khí bao trùm, cậu liền hét “A” một tiếng, chân mềm nhũn lùi về sau ngã phịch xuống đất, sọt và hạt dẻ rơi tung tóe đầy đất.

Phù Ly chẳng buồn để ý tên thư thú nhát gan này, nhe răng, vung mạnh cánh tay, hai chân dùng sức, “vèo” một tiếng đã vọt về phía con báo đang xâm nhập lãnh địa.

Báo đốm vốn kiêu ngạo, nhưng vừa thấy uy thế của Phù Ly, liền xoay người bỏ chạy. Tuy rằng nó nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng vẫn bị Phù Ly bắt kịp, một người một thú gầm rống, vật lộn dữ dội.

Thủy Thời trợn mắt nhìn đến choáng váng.

Từ lúc thấy Phù Ly bình thường nghỉ ngơi sau khi đi săn, cậu đã cảm thấy người này có khí thế áp đảo, chẳng giống người thường. Huống hồ lúc này đang tận mắt chứng kiến một trận đánh dữ dội, nguyên sơ, đầy hoang dã!

Không vũ khí, không áo giáp, chỉ có răng nanh sắc bén và thân thể bằng xương bằng thịt đẫm máu.

Chỉ trong chốc lát, Phù Ly đã quật ngã con báo đốm toàn thân đầy máu và vết thương, văng ra xa đập vào thân cây, rồi chẳng buồn nhìn tới nữa. Trong tiết trời lạnh lẽo, ngực hắn phập phồng, thở ra làn khói trắng, đưa tay quệt vết máu ở khóe miệng, rồi bước về phía Thủy Thời.

Cậu vẫn ngồi ngơ ngác dưới đất, ôm lấy cái sọt, hạt dẻ văng đầy quanh người, trong tay còn nắm chặt một nắm thủy cần mà không biết.

Phù Ly nhìn thấy vậy thì khó hiểu. Không phải đưa người này đi săn sao? Sao lại cầm mấy nhánh cỏ dại? Chẳng lẽ thư thú đều ăn cỏ? Lão thợ săn chưa từng nói qua...

Thủy Thời thấy Phù Ly tiến lại gần, bản năng lùi về phía sau, Phù Ly bèn dừng bước.

Hắn ngửi thấy mùi sợ hãi. Con thư thú hắn nhặt được đang sợ hắn, như con thú nhỏ hoảng loạn trên núi Đông Sơn, sợ, né, tránh xa hắn.

Thế là Phù Ly quay người toan nhảy vào rừng.

Lúc này Thủy Thời mới hoàn hồn. Trời đã tối đen, trong lòng cậu tự nhủ: Mắt Vàng chưa từng làm hại mình, lần nào cũng đến cứu.

Nghe mùi máu tanh vẫn còn lảng vảng quanh đây, Thủy Thời run rẩy hỏi một câu: “Huynh, huynh... không bị thương chứ? Ta, ta có miếng vải.”

Phù Ly đột nhiên quay đầu lại, trong ánh trăng, đôi mắt ánh lên một chút sáng, rõ ràng thấy sinh linh bé nhỏ kia co rút thành một khối, mắt rưng rưng vì lạnh, còn chảy chút nước mũi, trông thật đáng thương.

Hắn liền đè xuống cơn bực bội trong lòng, bước tới chỗ Thủy Thời.

Thầm nghĩ, có lẽ chính dáng vẻ này là cách tồn tại của sinh vật yếu đuối này. Nhờ vậy mà hắn có thể nhịn được, không ra tay, thậm chí còn thấy... thú vị.

Phù Ly không hề biết, có lẽ dáng vẻ này chỉ hữu hiệu với mình hắn mà thôi.

Bởi lẽ, có con dã thú nào lại để tâm con mồi của mình có đáng yêu hay không? Chúng chỉ quan tâm con mồi có ăn được hay không mà thôi.

Phù Ly không nói một lời, bước đến trước mặt Thủy Thời, đưa tay nhấc cậu lên, định mang đi. Thủy Thời vừa nhìn lại, ngạc nhiên phát hiện người này hoàn toàn không bị thương, chỉ là có vẻ vì vận động quá sức mà người nóng hầm hập, mồ hôi ướt lưng áo. Nhưng thấy đối phương muốn mang mình đi, trong lòng vẫn không khỏi sợ hãi.

Cậu cảm thấy, cánh tay đang đè trên cổ mình kia nếu dùng thêm chút sức, có thể dễ dàng xé đôi thân thể mình ra!

Giờ phút này, không dám phản kháng. Hạt dẻ rơi trên đất không thể nhặt lại, chỉ còn cách ôm lấy cái sọt vơi phân nửa. Sau đó rụt cổ lại, giống như con mèo nhỏ, để mặc mãnh thú hình người kia xách đi.

Phù Ly bước rất nhanh, thỉnh thoảng chân dài bật nhảy, nhún một cái đã vọt mười mấy mét. Không giống Thủy Thời đi đường vòng qua các dốc đá, phải tìm dấu hiệu để nhận đường.

Hắn tìm lối tắt gần nhất, vượt qua vài vách đá dựng đứng, chẳng mấy chốc đã đưa Thủy Thời về tới căn nhà cây. Nhớ lại lúc nãy mình bị hắn “ném xuống” từ sườn núi rồi được đỡ lại, Thủy Thời cảm thấy có chút... say sóng.

May mắn là sau khi thả cậu xuống, Phù Ly bị tiếng sói tru từ xa gọi đi mất, trong rừng lớn chỉ còn lại Thủy Thời và tiểu lang con. Sói nhỏ cũng bắt chước tiếng sói gầm vừa rồi, ngẩng cổ "a a u u", ai ngờ không cẩn thận bị nước miếng sặc, “khù khụ” ho lên mấy tiếng.

Thủy Thời phì cười, đưa tay xoa xoa đầu nó, giúp nó thuận khí. Lông tiểu lang mềm mại ấm áp, khiến lòng người an ổn. Tâm tình vừa rồi bị dọa đến hoảng hốt của Thủy Thời cũng được xoa dịu.

Nghỉ ngơi chốc lát, chân cậu không còn mềm nhũn nữa, bèn đi lấy một khúc thịt nướng còn thừa, đưa cho tiểu lang.

Ý là để nó bịt miệng lại. Cái tiếng tru yếu ớt kia chẳng dọa được kẻ địch nào, trái lại còn dễ dẫn dã thú tới.

Thở phào nhẹ nhõm, Thủy Thời đi tới bếp dã chiến dưới gốc cây, dùng gậy nhỏ cời tro bếp, phát hiện vẫn còn lửa âm ỉ. Đúng là lúc giữa trưa cậu có để vào một khúc củi to, thật sáng suốt!

Lập tức dùng lá cây che lại, đun nước. Cậu cắt một khối thịt nai đông lạnh lấy từ nhà cây, cho vào nồi nấu, lại thu xếp nấm và thủy cần hái được, đem những loại nấm không sợ đun kỹ bỏ vào nồi thịt.

Thủy cần không dễ bảo quản, phải ăn sớm. Vì vậy cậu chỉ giữ lại ít nấm trắng để hôm sau nấu tiếp.

Không lâu sau, mùi thơm từ nồi thịt theo làn hơi nước lan tỏa, hương thịt nai béo thơm hòa cùng vị nồng của nấm.

Tiểu lang buông khúc xương đang gặm, chạy tới bên cạnh Thủy Thời, muốn nhảy lên nồi. Thủy Thời ôm chặt lấy nó, xoa lỗ tai: “Đợi chút, thịt chưa chín đâu.”

Nói rồi tiện tay ném vài quả hạt dẻ vào bếp, đợi một lát liền nghe “bốp bốp” nổ bung lên.

Đợi canh gần chín, cậu mới cắt nhỏ thủy cần, cho vào nồi, rồi dùng cành sạch khuấy nhẹ.

Vậy là, một ca nhi yếu ớt và một sói con nhỏ tuổi, hai sinh vật ngoan ngoãn ngồi canh bên bếp lửa, chờ ăn bữa cơm mới mẻ hôm nay.

Ánh lửa từ bếp hắt lên người họ, trong đêm đen lạnh lẽo, rọi ra hai cái đầu nhỏ ngoan hiền.

Phù Ly sau khi đi săn cùng bầy sói trở về, liền nhìn thấy một cảnh như vậy.

Hắn đặt con lợn rừng nhỏ lên cành cây, còn mình thì nằm lên thân cây cao, chăm chú nhìn hai bóng nhỏ bên bếp lửa suốt một lúc lâu.

Mãi đến khi canh thịt đã chín, hương thơm bay tới mũi hắn, Phù Ly mới xách theo con mồi, từ giữa rừng nhảy lên cây cổ thụ, nhưng không hiện thân, chỉ “bịch” một tiếng ném con lợn rừng nhỏ tới trước mặt Thủy Thời.

Thủy Thời hoảng sợ, chỉ thấy có vật gì rơi xuống ngay trước mặt, hoảng loạn nhảy lùi cả mét. Đôi chân vừa mới được cứu trợ vậy mà lại linh hoạt như vậy — quả nhiên, tiềm lực con người là vô hạn!

Nhìn kỹ lại là một con lợn rừng con, liền biết ngay là Mắt Vàng đã trở về. Hắn ngày nào cũng đưa con mồi tới, nếu không thì mình đã đói chết từ lâu rồi.

Tiểu lang lúc này đang “bốp bốp” uống canh thịt, chẳng thèm để ý chuyện khác. Thú con này vừa mới dứt sữa, canh thịt liền câu mất tâm trí, thấy Thủy Thời như mẫu thân mà yên tâm gặm uống.

Phù Ly trên cây khẽ nhíu mày. Hắn cảm thấy vị Lang Vương nhỏ này thật vô dụng, chỉ biết ăn, sau này chắc không gánh nổi trách nhiệm tộc đàn.

Thủy Thời nhìn con lợn rừng, rồi lại ngẩng đầu nhìn bóng đêm dày đặc phủ lên cây, do dự một chút, cuối cùng bốc một nắm hạt dẻ vừa nướng nổ, mang theo lên nhà cây.

Cũng giống như lần trước, cậu gói hạt dẻ còn nóng bằng một tấm lá lớn, đặt lên ván gỗ: “Ngươi nếm thử, cái này ăn ngon.”

Do dự chốc lát, cậu không nói thêm gì, liền quay lưng leo xuống thang gỗ.

Đợi khi quay đầu lại, thấy Mắt Vàng không lấy gì cả, chỉ ngồi ở chỗ cao trong nhà cây, cẩn thận ngửi mùi đống trái cây được tặng kia.

Thủy Thời lúc này mới yên tâm quay lại dưới tán cây, ngồi bên bếp lửa ấm áp, bắt đầu ăn phần cơm tối mình tỉ mỉ nấu. Tuy không có gia vị, nhưng nấm và thủy cần làm dịu mùi tanh của thịt, còn khơi dậy hương thơm đặc biệt.

Cậu múc một muôi canh hơi ngả sữa, uống một ngụm — vừa nóng vừa ngọt béo, thỏa mãn vô cùng.

Ăn xong bữa, ngẩng đầu nhìn lên, thấy người nọ vẫn ngồi trên cao. Ánh trăng dịu dàng xuyên qua nhánh cây, chiếu lên người Phù Ly, khiến con mãnh thú ban ngày lúc này lại trông có vẻ trầm lặng.

Thủy Thời nhìn kỹ, mới phát hiện Mắt Vàng đang nghiên cứu hạt dẻ. Bàn tay lớn thon dài của hắn cầm lấy một quả, lật tới lật lui quan sát, lại không hề ăn.

Thủy Thời gãi đầu, lại từ bếp lấy vài quả, tự cầm mấy viên đi lên, nhưng không bước vào nhà cây, chỉ đứng ở đầu thang dưới sàn gỗ.

Phù Ly ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thấy con thư thú nhặt lấy một quả đen bóng, ngón tay thon thả linh hoạt bóc lớp vỏ cứng, để lộ phần hạt cam vàng bên trong, rồi trước mặt hắn, cho vào miệng, nhắm mắt nhai nhai, trông rất vui vẻ. Sau đó lại biểu diễn lại lần nữa, ra hiệu hắn ăn theo như vậy.

Phù Ly nhìn Thủy Thời một cái, cũng híp mắt, sau đó liền trực tiếp ném luôn cả hạt dẻ vào miệng, “cạp cạp” nhai nát, ăn luôn phần hạt, còn lớp vỏ thì nhổ ra.

“……”

Chỉ thấy thư thú trợn mắt nhìn hắn, vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó không nói một lời, “lẹp xẹp lẹp xẹp” xuống thang gỗ, chẳng thèm để ý tới nữa.

Phù Ly khẽ kéo khóe miệng, lại ném tiếp một quả hạt dẻ vào miệng.

Không thể không nói... ăn cũng khá ngon đấy.

=====
🎋: hạt dẻ Cao Bằng chỉ cần lấy mấy hạt ném vào nồi cơm thui thèm quá 🤤

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play