Nhìn khối thịt chân dê to tướng trước mắt, lại nhìn tấm da dê chưa kịp xử lý trong tay, Thủy Thời cuối cùng cũng nổi lửa, vẫn như cũ dùng tay trần ma sát tới mức bỏng rát để nhóm, đợi cỏ khô bắt đầu bốc khói, cậu nhanh tay gom lại, má ửng đỏ, cổ căng cứng, ra sức thổi từng luồng hơi nóng để lửa bén lên.
Cuối cùng, khi rơm khô và cành vụn được châm lên thành đống, lửa mới "tách tách" cháy bùng, khói nhạt bị gió thổi tan vào núi rừng.
Phù Ly nằm nghiêng trên cành cổ thụ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cành lá mà nhìn đống lửa nơi thú nhỏ kia vừa nhóm. Ánh lửa đỏ rực kia rất nguy hiểm, dã thú sẽ e dè. Xem ra tên thư thú này cũng không dễ chết như vậy, sinh mệnh nào cũng có cách sinh tồn và bí quyết riêng của nó.
Thủy Thời cũng ngẩng đầu tìm quanh vòm lá rậm rạp cao vút, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì. Tự cho là người kia đã ngầm đồng ý cho mình ở lại trên mảnh đất này, cậu liền tính chuyện ăn uống trước đã.
Chỉ đơn giản đặt cái chân dê to đùng lên lửa nướng, chẳng mấy chốc, mùi thịt chín và mỡ cháy đã lan khắp nơi.
Sói con chân còn mềm, không thể trèo lên cây, chỉ có thể dán sát gốc cây mà “ô ngao ô ngao” kêu, đã cào vỏ cây từ nãy giờ. Bất chợt ngửi thấy mùi thơm, nó lập tức bỏ ý định tìm người, phóng như bay tới bên chân Thủy Thời, liếm mép, cắn xả ống quần.
“Ngươi đã ăn thịt sống non rồi, chỉ có thể cho ngươi thêm một miếng nhỏ!”
Thủy Thời cắt một khối thịt bắp ngon nhất, vừa thổi vừa chìa ra thì tiểu gia hỏa đã nhảy lên, há miệng ngoạm lấy, bắt đầu xé rách nhai nghiến. Cậu không dám lại đưa tay — đáng yêu thì đáng yêu, nhưng vẫn là sói, bản tính hoang dã, lại hay giữ đồ ăn.
Thấy sói con ăn thịt chín cũng ngon lành như vậy, Thủy Thời nghĩ nghĩ, lại cắt một miếng thịt có mỡ ở phần chân, miếng kia mỡ đang chảy xèo xèo. Cậu đặt miếng thịt vào cái bát sứ, bưng lên nhà gỗ.
Đứng dưới gốc cây, chỉ có thể nhìn thấy một cái chân dài khỏe khoắn của người nọ, cơ bắp chắc nịch đầy sức bật, như thể có thể đuổi kịp bất kỳ con mồi nào, là hình mẫu mà cậu từng ngưỡng vọng trong mộng. Trời rét như vậy, người kia chỉ tùy ý khoác tấm da thú mỏng, chẳng hề có vẻ gì là lạnh.
Thủy Thời hơi nâng giọng:
“Khụ, cái này... thịt chín rồi, huynh có thể nếm thử một khối.”
Thấy thân cây khẽ lay, cậu lập tức buông bát, giống như một con thỏ giật mình, lẹp xẹp chạy xuống dưới.
Đợi đến khi hạ thang xong, quay đầu nhìn lại, trên cao chỉ còn nửa cái bát gốm vỡ và một chiếc lá mới bay rơi vào trong đó.
Thủy Thời đứng ngây một lúc, hít hít mũi rồi mới an tâm trở lại bên lửa, tiếp tục ăn phần của mình — như vậy xem như đối phương đã nhận lời thiện ý rồi.
Thịt dê rừng mềm và tinh hơn thịt hươu, dễ nhai hơn chút. Tuy thơm nhưng lại nhạt, Thủy Thời cần ăn muối, cần rau quả, nếu không lâu ngày sẽ mất sức, còn dễ sinh bệnh, sức đề kháng giảm xuống. Mà trong hoàn cảnh này mà bệnh thì… chỉ có con đường chết.
Vì vậy, cậu lập tức bắt tay hành động: dựng bếp trước, rồi dò núi rừng xung quanh tìm rau dại hoặc quả thông đông lạnh, nhất định có thể kiếm được thứ gì đó.
Dựng bếp đất tương đối đơn giản, đào đất là bước đầu tiên. May mà đất ở đây không bị đông quá sâu, chỉ nửa thước đã có thể xúc dễ dàng. Nếu ở chân núi, đất có thể bị đông đến cả mét, với sức cậu thì không thể nào đào nổi.
Thủy Thời đang vất vả đào thì sói con no bụng bắt đầu rảnh rang, tung tăng chạy tới cạnh cậu. Thấy cậu quật đất, nó cũng bắt chước đào hăng hái.
Sói muốn đào ổ! Đào xong sẽ ấm!
Vừa đào được ít đất lên thì lại bị bốn cái móng mập mạp của nó vùng vẫy giẫm nát, lấp ngược trở lại!
Thủy Thời thở dài, ôm tiểu sói lên, phủi đất kẹt giữa lớp lông trắng xù, nhét luôn nó vào trong đống da dê mềm mại, mà dày. Con nhỏ ăn no rồi thì buồn ngủ, chỉ cần đè xuống một chút là lập tức ngủ khò.
Thủy Thời không còn bị làm phiền, bèn lấy một cành cây đang cháy trong đống lửa, xác định hướng gió. Mùa này phần lớn là gió Tây Bắc, cậu liền đặt miệng thông khói bếp về phía hạ phong, nếu không khói sẽ bị thổi ngược, hun người không chịu nổi.
Không cần đi xa, chỉ cách gốc cổ thụ khoảng mười mét, cậu đào một hố đất sâu chừng một thước, rộng độ ba mươi phân. Cốt đao không tiện đào, cậu bèn gọt nhọn một đoạn cành cây để xới đất, ai ngờ dùng còn thuận tay hơn. Cuối cùng, cậu trải đá vụn từ đống lửa lên bếp để thông gió.
Làm xong hết, Thủy Thời đốt bếp đất, quay về nhà gỗ lấy cái nồi đá cũ. Gọi là nồi nhưng thực ra chỉ là tảng đá khoét lõm, rất nặng, đành phải lăn từ trên nhà xuống rồi đẩy tới bếp. Dùng để nấu không ngon, nhưng không rò nước, có thể đun tạm. Thế là cậu xúc tuyết sạch ở gần đó, cho vào nồi.
Bận rộn cả buổi sáng, bị khói hun đen cả mặt mày, cuối cùng Thủy Thời cũng được uống ngụm nước ấm đầu tiên.
Cảm giác có một luồng ấm nóng chảy từ cổ họng xuống bụng, làm dịu cái dạ dày co thắt, ấm lên cả thân thể gầy yếu.
Giờ đang giữa trưa, ánh nắng rực rỡ, tuy lạnh nhưng nắng chiếu lên người lại rất ấm.
Thủy Thời nhìn lên cây không thấy động tĩnh gì, lại nhìn tiểu sói con đang ngủ say trong đống da dê. Nghĩ thầm giờ chắc dã thú lớn đều đang nghỉ, đặc biệt là bầy sói...
Nghĩ xong, cậu xoay người lấy cốt đao, lại gọt nhọn một thanh gậy gỗ, dùng đằng làm dây đan tạm thành cái sọt con, đeo sau lưng.
Thủy Thời chuẩn bị đi thăm dò khu rừng xung quanh để tìm suối và trái cây. Sợ bị lạc, cậu xé một dải lụa đỏ, cẩn thận cắt thành dây mảnh để buộc lên cây làm ký hiệu đường đi.
Cậu chống gậy, từ mảnh đất trống gần gốc cổ thụ, dần dần đi vào trong rừng rậm rạp, thân thể gầy yếu khẽ khàng luồn qua nhánh lá, bóng dáng biến mất.
Phù Ly đang nằm nghỉ trên nhánh cây, bỗng mở đôi mắt ám kim, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá hắt lên mặt hắn, khiến hắn hơi nheo mắt lại, đồng tử rút thành một vạch mảnh.
Thủy Thời chọn một lộ tuyến địa hình bằng phẳng, đi một hồi cũng khá xa, thấy vài con chim đẹp lạ lướt qua, nhưng cậu đuổi không kịp nên cũng không tiếc.
Càng đi sâu, nhiệt độ càng ấm, cây cối càng rậm, nhưng lại có một mùi gì đó rất kỳ lạ, không dễ chịu, Thủy Thời không tả nổi.
Cây cối quanh đây cũng già hơn, tuy không bằng cổ thụ nơi nhà gỗ, nhưng nối liền nhau thành rừng, cảnh sắc rất dễ chịu, phần lớn còn lá xanh, chỉ có vài cây quắt queo, tán thấp, đã chết héo.
Thủy Thời cẩn thận tiến lại gần cây khô, xem kỹ thấy không có dấu hiệu bị dã thú đào hang, mới an tâm tìm quanh.
Quả nhiên! Dưới lớp lá khô rụng quanh gốc, lật lên thì thấy một ít nấm mọc lên, còn có vài cây nấm trắng lớn! Dùng que chọc vào thì thấy trong đen sì, còn có khói. Thủy Thời không biết là nấm độc hay không nên không dám hái, chỉ lấy vài cây nấm đùi gà và nấm trắng to, cho vào sọt, rồi lại dùng lá khô phủ khuẩn hố lại.
Sau đó, cậu dùng gậy gỗ xới trong bụi cỏ thấp, thấy có vài cây thủy cần mọc chen, tuy hơi khô và ốm nhưng cũng là rau dại tươi sống. Có thủy cần, nghĩa là gần đây rất có thể có nguồn nước!
Cậu ngắt mấy cây rau dại còn tươi, lại đi sâu hơn, nhưng càng đi, đất càng ẩm, không khí càng nặng mùi khó chịu. Thủy Thời bắt đầu lo, cậu đã đi xa, dây đỏ buộc lại không còn bao nhiêu.
Cậu sợ phía trước là đầm lầy, rơi xuống thì nguy. Thủy Thời vốn không có kinh nghiệm sinh tồn ngoài rừng, những ký ức của nguyên chủ Thủy ca nhi cũng chỉ là chuyện làm đồng và nuôi gà vịt.
Không ai bắt ca nhi vào rừng săn bắn, đó là chuyện chứng tỏ trong nhà không có nam nhân trụ cột. Huống chi cậu còn là đứa con được nuôi gửi, dù cữu cữu có tệ bạc thì vẫn còn biết giữ mặt mũi.
Thủy Thời đắn đo trong lòng, quyết định không mạo hiểm. Nếu thật sự không có nguồn nước, đến lúc đó cậu đành đi hỏi tên Mắt Vàng đáng sợ kia.
Nhưng nhớ đến vết cắn chí tử trên xác cừu và hươu, cậu lại không dám chắc người đó không phải chỉ sống bằng... uống máu.
Giờ mặt trời cũng không còn gay gắt như giữa trưa, suy nghĩ càng nhiều càng rối, trong rừng cũng như lạnh thêm, Thủy Thời đành vỗ mặt, chấn chỉnh tinh thần, không do dự nữa, quay lại theo đường cũ.
Vừa tới một gốc cổ thụ cong, đang định leo lên cành cây gỡ dây đỏ thì nghe “ào ào” trên tán cây, có vật lông xù từ trong nhảy ra! Cậu hoảng hốt tụt khỏi cây, lùi ra xa.
Nấp sau tảng đá quan sát kỹ, thì ra chỉ là một con sóc to béo, miệng phình ra đầy, rõ ràng là đang tích trữ thức ăn mùa đông!
Thủy Thời không dám lên tiếng — một con sóc thì cậu không sợ! Cậu lập tức quyết định đi theo nó, mong tìm được cây có quả hạch!
Quả nhiên, sóc chạy vào tán cây cong, lăng xăng một lúc rồi lại tụt xuống, miệng đã trống không, hẳn là đi cất đồ trong ổ.
Nhìn cây quá cao, Thủy Thời không thể leo lên, đành chăm chăm theo sau con sóc mập mạp đang “vèo vèo” phóng qua rừng.
Con sóc đó cứ chạy hướng chỗ cao, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Thủy Thời. Ban đầu còn cảnh giác, đuôi dựng đứng. Nhưng thấy rõ bộ dáng yếu ớt của cậu thì lại dửng dưng, không buồn né, chọn đường đẹp mà đi thong dong.
Thủy Thời cảm thấy bị xúc phạm, rõ ràng con sóc đó khinh mình...
Cậu thầm lầm bầm trong bụng:
“Vật nhỏ! Chờ ta bắt được ngươi, nhất định lột sạch lông ngươi ra!”
Con sóc mập mạp thấy con thú nhỏ phía sau không có gì uy hiếp, vốn định lát nữa nhặt đá ném chơi, nhưng nghĩ đến chỗ cây đầy quả phía trước, bèn lười biếng không chấp, tập trung lên đường.
Nhưng lúc này lại thấy sau lưng lạnh sống lưng! Không dám chủ quan, nó lập tức tăng tốc!
Thủy Thời cũng vội vàng đuổi theo, không quên treo dây đỏ làm dấu. Giờ trong rừng không có gió, cũng không lo bay mất.
Không bao lâu, cậu đến một khu rừng tương đối trống trải, cây ở đây không còn cao thẳng như trong rừng mà là vài cây cao trên hai mươi mét, vỏ xám xịt, nứt nẻ, trông rất thô nhám. Nhưng làm Thủy Thời sửng sốt, là trên mấy cây ấy mơ hồ có mấy quả vàng cam sần sùi treo lủng lẳng.
Con sóc mập leo vút lên cây, mất hút bóng dáng. Thủy Thời thì nhặt lấy một quả rơi chín mọng dưới đất, dùng cốt đao bổ ra — là hạt dẻ!
Thủy Thời mừng rỡ vô cùng! Hạt dẻ vừa ngon vừa chắc bụng, có thể nấu, có thể nướng! Mà mấy quả bổ ra, đều hạt đầy đặn.
Cậu lập tức đổ sọt, lấy nấm và thủy cần ra, chọn những quả chín lành nhặt vào. Hạt dẻ có vỏ sắc, cậu bị cào mấy phát liền không nhặt tay, mà dùng gậy gỗ hất từng quả vào sọt.
Đoán là cũng có nhiều động vật đến ăn, nên số còn lại không nhiều. Cậu nhặt được nửa sọt thì ngừng, đè nắp lại cho chắc.
Cậu đặt nấm và thủy cần lên trên, rồi men theo đường cũ quay về. Đi ngang qua ổ sóc mập, cậu còn lựa quả hạt dẻ to nhất, đầy nhất, đặt dưới tàng cây.
Cậu nghĩ, coi như là chút lễ tạ cho tiểu mập kia, dù nó có hơi hỗn một chút.
=======
*“thủy cần” là một loại rau dại mọc hoang trong rừng ẩm, dùng được làm thức ăn và mọc gần nguồn nước, có giá trị thực dụng trong việc sinh tồn giữa núi rừng hoang dã.